Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


Đường Quả kìm nén xúc động muốn sờ đầu hắn, cầm lấy túi đồ.
Nhìn vào bên trong… Không cao cấp? Để luyện tập?
Nếu như lấy ra, sợ là Dạ Chu mới là người bị đánh chết!
Mấy linh dược đựng trong túi này, nếu như mang đi bán thì chỉ mấy phút đã bị mua sạch.

Trong mắt Dạ Chu đúng là có thể không phải loại cao cấp, nhưng nếu chỉ dùng để luyện tập thì vô cùng xa xỉ.
Nhưng mà Đường Quả là ai?
Chuyển kiếp qua bao nhiêu thế giới, có các loại thân phận, làm gì còn thứ tốt đẹp gì mà cô chưa được nhìn thấy?
Cô lặng lẽ nhận lấy, bắt đầu luyện tập.
Dạ Chu tươi cười ngồi ở bên cạnh xem, cũng không biết dùng mấy linh dược cao cấp này luyện tập thì có gì sai.

Chỉ là mấy thứ thông thường, biểu muội thích là được rồi.
Lúc này, Dạ Chu hoàn toàn không ý thức được tại sao mỗi ngày mình đều phải đến trước mặt Đường Quả, còn cam tâm tình nguyện đưa đồ của mình cho cô dùng.
Đây thực sự chỉ là tình yêu thương che chở của biểu ca dành cho biểu muội sao?
Hắn chỉ cảm thấy nếu mình tặng cho Đường Quả những thứ tốt nhất thì tâm trạng của mình sẽ rất thoải mái.
Không biết có phải một loại bệnh hay không, nếu một ngày không tặng quà cho biểu muội thì hắn cảm thấy cả người đều khó chịu.

Dạ Chu sờ mũi, nghiêm túc nhìn Đường Quả.

Có lẽ là do gần đây nghe được tình hình của biểu muội, sau đó lại cảm thấy biểu muội bề ngoài phách lối nhưng bên trong lại khéo léo thông minh, thế nên hắn cảm thấy hổ thẹn?
Đúng vậy, hắn chỉ muốn bồi thường cho biểu muội mà thôi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Dạ Chu cũng không nghĩ đến những chuyện khác nữa.
Những người khác không thương biểu muội, hắn thương.
Những người khác không muốn gặp biểu muội, hắn gặp.
Tất cả mọi người chán ghét biểu muội, hắn thích là được.
Biểu muội là biểu muội tốt nhất trên thế giới này, xinh đẹp, tính cách tốt, lại có thiên phú, giọng nói dễ nghe, cười cũng rất đẹp.
[Kí chủ, biểu ca của cô tự nhiên ngây ngẩn cả người, cô xem hắn ta cười kìa, có phải hắn ta bị ngốc không?]
Đường Quả ném linh dược vào lò luyện đan, lơ đãng quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của Dạ Chu thì khóe miệng hơi co giật.
“Có lẽ vậy!”

Nửa giờ sau, Dạ Chu cũng đoán đã đến lúc dược ra khỏi lò.
Trông hắn còn căng thẳng hơn cả Đường Quả, nói đúng hơn thì là Đường Quả chẳng căng thẳng một chút nào, người căng thẳng là Dạ Chu.
“Lần đầu thất bại cũng là chuyện bình thường, biểu muội cứ an tâm luyện tập, không cần…”
Đường Quả mở lò luyện đan ra, bàn tay như ngọc đảo qua một chút, đem thành phẩm bỏ vào trong bình ngọc.

Dạ Chu nuốt hết mấy lời định nói vào bụng, quay đầu nhìn Đường Quả bằng một ánh mắt biểu muội lợi hại quá.
“…”
Một lúc sau hắn mới nói tiếp được: “Từ lâu đã biết biểu muội có thiên phú chế thuốc, nhưng không ngờ lại tốt như vậy, chỉ một lần đã thành.”
Biểu tình trong ánh mắt kia, suýt chút nữa hắn đã ôm chân Đường Quả mà nói, biểu muội, sao muội lại lợi hại như vậy, biểu ca bái phục muội.
“Trước khi ngươi tới ta còn luyện một lò.” Đường Quả bổ sung thêm “Thành công.”
Dạ Chu: “…”
Đường Quả đưa hai bình ngọc cho Dạ Chu: “Này, biểu ca, hai bình thành phẩm này cho ngươi.


Phẩm cấp không cao nhưng coi như đường đậu cũng được.”
Dạ Chu nhận lấy hai chiếc bình, vẻ mặt hơi phức tạp, mở ra nhìn thì lập tức kinh hãi.

Những viên bên trong tròn trịa và trong như pha lê, những dược sư khác luyện nhiều cũng chưa chắc đã được.
Hắn muốn rút lại mấy lời vừa rồi khen biểu muội có thiên phú, biểu muội của hắn rõ ràng là một thiên tài!
“Biểu muội, đại hội chế thuốc ngày mai chắc chắn muội sẽ đứng thứ nhất.”
“Nếu kết quả cuối cùng không phải muội thì bên trong nhất định có âm mưu!”
Hắn cất hai bình ngọc đi, vẻ mặt nghiêm túc: “Ta sẽ giúp muội giám sát mấy ông già đó, nếu bọn họ dám thiên vị thì ta sẽ chặt chân bọn họ.”
Ban đầu hắn muốn nói là xé miệng bọn họ, nhưng nghĩ lại một chút, một đại nam nhân mà lại đi xé miệng người khác thì không hay cho lắm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận