Từ hôm qua, Đường Quả luyện tập cả một buổi chiều, lần nào cũng thành công.
Dạ Chu từ ngạc nhiên đến quen thuộc, mỗi lần nhìn Đường Quả hai mắt đều sáng ngời.
Hắn còn nói một câu, biểu muội, muội bị trói buộc ở Đường phủ, đúng là có tài mà không được trọng dụng.
Thiên phú như thế này nên được bồi dưỡng thật nghiêm túc mới đúng.
Cứ nghĩ đến tình huống của Đường gia thì hắn lại không khỏi cảm thấy ấm ức thay cho Đường Quả.
Cuối cùng còn nói, sau này muội muốn cái gì thì cứ đến tìm biểu ca.
Đường gia có thì hắn cũng có.
Đường gia không có thì hắn cũng có.
Đường Quả híp mắt trả lời: “Được.”
Cho đến hôm nay đi đến hiện trường đại hội chế thuốc mà Dạ Chu vẫn nhớ tới nụ cười của biểu muội.
Thực ra biểu muội rất tốt.
Đại hội lần này chia làm ba vòng, sơ cấp , trung cấp, cao cấp.
Thi đấu theo phương pháp loại bỏ.
Những người tham dự, sau mỗi vòng đều có thể nhận được linh dược sơ cấp, trung cấp, cao cấp của những người thất bại.
Vòng đầu tiên sẽ được ba phần linh dược.
Chỉ cần luyện thành một lò đan thì được tính là vượt qua.
Đừng nghĩ điều kiện này rất đơn giản, như lúc trước đã nói rồi, luyện mười thành năm.
Khi điều chế thuốc sẽ có rất nhiều tình huống không thể tránh khỏi, ví dụ như bị nhiều người theo dõi như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm lý, chỉ cần tay hơi run một chút là có thể sẽ thất bại thảm hại.
Đối với một số dược sư, tỉ lệ thành công cũng không được một nửa mà có thể là luyện mười thành hai thành ba thôi, thế nên phân ba phần đối với họ cũng rất hà khắc.
Nếu lần thứ nhất thất bại thì nhất định sẽ ảnh hưởng tâm trạng, lần hai lần ba cũng có thể thất bại.
Chế thuốc không chỉ kiểm tra kỹ thuật mà còn kiểm tra tâm lý.
Trong vòng hai, cung cấp hai phần linh dược.
Đến vòng cuối cùng thì chỉ được cung cấp một loại linh dược mà thôi.
Đúng vậy, chỉ có một, chưa kể đến có bao nhiêu dược sư có thể thành công, cho dù luyện thành công cũng phải xem chất lượng.
Càng chưa nói, còn có những đan dược mà bọn họ chưa từng điều chế bao giờ.
Mặc dù đại hội cung cấp các phương thức dân gian, nhưng nếu chỉ cần nhìn công thức là có thể điều chế ra thì thế giới này sẽ không thiếu dược sư như bây giờ.
Trước mặt Đường Quả bây giờ có ba phần linh dược giống nhau, những người tham gia đại hội lần này không dưới trăm người.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, thấy được Đường Hoan đứng trong đám người.
Nàng ta mặc một bộ trang phục trắng thuần khiết, đứng giữa những dược sư mặc đồ màu xám, nhìn qua là có thể thấy.
Đường Hoan nhìn thấy cô thì tươi cười, sau đó cúi đầu luyện đan.
Nụ cười đó chắc chắn không phải nụ cười thân thiện gì.
Đường Quả a một tiếng, không biết có phải Đường Hoan nghe thấy không mà bỗng ngẩng đầu lên, Đường Quả hất cằm, dáng vẻ vô cùng ngạo nghễ.
Đường Hoan cười nhẹ, không biết là đang cười Đường Quả không biết trời cao đất dày hay cười cái gì.
“Biểu muội cố gắng lên, muội lợi hại nhất!”
Một giọng nói từ bên dưới truyền đến thu hút sự chú ý của mọi người.
Đại hội chế thuốc đang vô cùng yên tĩnh bỗng nhiên xuất hiện một âm thanh như vậy làm ai cũng tò mò.
Mọi người nhìn sang, thấy người lên tiếng là tiểu vương gia thì không dám nói gì.
m thầm nghĩ, chẳng phải hai người này đã hủy bỏ hôn ước rồi sao?
Mọi người đều mơ hồ chuyện này, lúc đầu có tin tiểu vương gia không muốn Đường Quả, nhưng ngay ngày hôm sau, toàn bộ Bình thành đều đồn đại, thật ra là Đường Quả không cần tiểu vương gia.
Nhìn vẻ mặt tha thiết và hưng phấn của tiểu vương gia, mọi người bắt đầu suy đoán, chẳng lẽ đúng là Đường Quả không cần tiểu vương gia thật?
“Ta biết.”
Đám đông vẫn còn chưa nghĩ ra thì lại nghe thấy câu trả lời của Đường Quả.
Càng nghĩ càng thấy kì lạ.
Đường gia tiểu thư mặt dày thật đấy, tiểu vương gia khen nàng lợi hại thì nàng thực sự nghĩ mình lợi hại nhất sao?
Nếu như Đường Quả biết được nghi ngờ trong lòng bọn họ thì nhất định sẽ nghiêm túc gật đầu trả lời: Đúng vậy, ta lợi hại nhất.