"Hoàng thúc."
Dạ Diễm ngăn cản hai người đang vội muốn vào phòng đấu giá,
Dạ Chu thờ ơ liếc nhìn Dạ Diễm, một tia giễu cợt xẹt qua trên mặt hắn, "Ngươi còn nhận ta là hoàng thúc sao?"
"Hoàng thúc làm sao vậy? Người giận cháu sao?" Khóe mắt Dạ Diễm mang ý cười, "Không biết đã chọc giận hoàng thúc chỗ nào? Cũng xin hoàng thúc hãy chỉ rõ, cháu nhất định sẽ tạ lỗi với hoàng thúc.”
Dạ Diễm vốn tưởng thái độ của hắn nhún nhường như vậy, có lẽ Dạ Chu sẽ nể mặt tất cả nhân sĩ trong hoàng tộc, tỏ ra mấy kiểu như thôi, quên đi gì đó, mình cũng không thể tự tát vào mặt mình được.
Nhưng Dạ Chu chỉ cười lạnh nhìn hắn, đi về phía hắn, khuôn mặt tuấn tú đó nở một nụ cười nhàn nhạt khiến hắn cảm thấy rất quen, hắn đã quên mất ai đã từng nhìn thấy nụ cười đó trên mặt của ai.
Sau đó hoàng thúc nhà hắn vô cùng thô lỗ xoắn tay áo lên, lúc này đã đi đến trước mặt hắn, hắn chưa kịp phản ứng thì bị hoàng thúc của hắn đưa tay lên tát lên má trái của hắn hai cái bạt tai với tốc độ vô cùng nhanh.
Hia tiếng ba ba đã thu hút được sự chú ý của những người qua đường gần đó.
Hô hấp của người xem ngưng lại, chỉ cảm thấy vô số khí nóng đột nhiên xông lên trên đỉnh đầu..
Nửa bên mặt Dạ Diễm sưng lên, ánh mắt không thể tin được, hắn thật sự không ngờ Dạ Chu sẽ thẳng tay đánh hắn, còn là cái cách tát vào mặt này nữa.
"Hoàng..."
"Haha ...địt mẹ mày ..."
Lúc này Đường Quả cũng sững sờ, biểu ca của mình còn biết mắng người, còn mắng Dạ Diễm là địt mẹ mày ? ?
Dạ Diễm chưa kịp nói gì thì đã bị Dạ Chu đá bay tưng, đập thẳng vào quầy hàng phía sau, Dạ Diễm đứng dậy khỏi đống hỗn độn với vẻ mặt u ám, cả người nhếch nhác không thôi.
Dạ Chu thả tay áo xuống, chậm rãi đi tới trước mặt Dạ Diễm, khinh thường nói: "Nể mặt đại ca, bổn vương nhân từ không đáng gãy chân ngươi.
Ai cho can đảm tới trước mặt bản vương đầu cơ trục lợi, lén giở trò gian hả?”
"Nếu không phải biểu muội của ta lợi hại, tự mình vượt qua cánh cửa đó thì hôm nay ta không đánh ngươi hai cái đơn giản như vậy đâu.”
[Ký chủ, biểu ca của cô thật là hung dữ, tôi thật sự nhìn không ra đấy, còn tưởng rằng hắn ta chỉ biết nõi lời ngon tiếng ngọt, không ngờ lại là một người thô bạo.
】
Khóe miệng Đường Quả chưa đầy ý cười, lẳng lặng quan sát tất cả này, không có ý muốn lên khuyên can.
Khuyên cái rắm ấy, Dạ Diễm kia đã nhắm vào cô, còn là người tình của Đường Hoan, cô không chỉnh chết đã là nhân từ lắm rồi.
"Sao, ngươi có ý kiến?"
Dạ Diễm cúi đầu, cứ mặc bị làm nhục, bởi vì người này là Dạ Chu, hắn cũng không dám đánh lại.
Phụ hoàng có ấn tượng khá tốt với hắn, một khi dám làm gì Dạ Chu, phụ hoàng của hắn tuyệt đối sẽ không muốn con trai này của mình thêm giây phút nào nữa.
Ai bảo phụ hoàng có cả đống con trai như vậy làm gì, em trai chỉ có một Dạ Chu mà thôi, còn là em trai song sinh nữa.
"Những gì hoàng thúc dạy phải, Dạ Diễm biết sai rồi."
Dạ Diễm nắm chặt tay, sẽ có một ngày hắn đòi lại tất cả.
Chờ hắn lên được vị trí đó, đợi đến ngày hắn tu luyện vượt qua những người đó thì cũng chính là ngày hắn báo thù.
Bây giờ hắn không dám gây phiền phức với Dạ Chu, mà hắn cũng chẳng sợ gì Đường Quả.
Dạ Chu mặc kệ Dạ Diễm, một người không quan trọng.
Sự khinh thường trên mặt cũng biến mất, nụ cười tự đắc lập tức lộ ra, xoay người chạy trở lại bên người Đường Quả, giống như một con chó Ngáo hoạt bát vậy.
"Biểu ca giúp muội dạy dỗ hắn rồi.”
Cái bộ dạng muội nhanh khen ta đi khiến nỗi Đường Quả cũng bất giác nở nụ cười
"Biểu ca thật ngầu."
Dạ chu cười lớn, hắn cũng cảm thấy mình rất tuyệt.
Khi hai người chuẩn bị bước vào phòng đấu giá, lại bị Dạ Diễm chặn lại.
Dạ Chu nhíu mày, sao da mặt tên Tiểu Thất này lại dày như thế chứ? Quả nhiên đám con trai của biểu ca đều vô cùng kì quái, mỗi người một kiểu.
Không có một người nào kế thừa được khí phách của đại ca cả, chắc chắn là đàn gái có vấn đề.
"Hoàng thúc, cháu muốn nói vài câu với Đường nhị tiểu thư."