Cuối cùng thần khí cũng được Dạ Diễm và Đường Hạo Huy hợp tác đấu giá được, bỏ ra tận hơn một tỷ, kinh phí nhiều hơn Đường Hoan dự đoán rất nhiều, đến nàng ta còn đau lòng.
Sau khi lấy được thần khí, Đường Hạo Huy dặn đi dặn lại: “Hoan Nhi, thần khí này giao cho con, cha tin nếu ở trong tay con thì con nhất định có thể tận dụng tối đa nó.”
Đường Hoan kích động nhận lấy thần khí, vội vàng đáp, nói nhất định sẽ đối xử thật tốt với thần khí, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm.
Ở bên kia, Đường Quả vui vẻ đếm nguyên thạch, tặng cho người hầu một đại hồng bao, người hầu càng phục vụ ân cần hơn.
Sau đó, Đường Quả cầm đại gia tài của mình đi theo Dạ Chu ăn cơm, còn nói lời giữ lời tặng Dạ Chu một đại hồng bao.
Dạ Chu mở ra nhìn, bên trong là một trăm triệu nguyên thạch.
Hắn không hiểu gì, tại sao biểu muội lại cho hắn nhiều nguyên thạch như vậy?
“Chỉ là nguyên thạch thôi mà, biểu ca cứ cầm đi, hôm nay ta không thiếu cái này.”
Ngay từ đầu cô đã không thiếu, chỉ với trình độ luyện dược của cô thì đã có vô số người nguyện ý mang nguyên thạch đến để cô luyện đan.
Dùng nguyên thạch đổi lấy linh dược, ai cũng nguyện ý.
Nhưng bây giờ tất cả mọi người đã bị cô chặn ở ngoài cửa, lý do là không có tâm trạng luyện, sợ bị người ta truy sát.
Sau đó những người này hận Dạ Diễm và Đường Hoan đến chết, thế mà hai người đó vẫn không biết.
Nhưng không được bao lâu, tâm trạng tốt của Đường Quả đã bị phá hủy.
“Hai con cứ gặp mặt trước, nếu như thấy phù hợp thì ta sẽ quyết định hôn sự này.
Chúng ta đã xem giúp con rồi, Hầu phủ nhị công tử tướng mạo tốt, ở Hầu phủ cũng được chiều chuộng.
Tính cách con mạnh mẽ, tính cách hắn ôn nhuận, vô cùng xứng đôi.” Đường Hạo Huy nói tiếp: “Trong thời gian này không được để nam nhân tùy tiện đến phòng, nếu bị truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng.”
Đường Quả nhíu mày, nhị công tử Hầu phủ?
Là người mà kiếp trước nguyên thân đã lấy, chính là kẻ đã ngược đãi nguyên thân cả đời.
“Ai xem giúp ta?”
“Tất nhiên là dì Lâu của con, nếu không thì còn ai nữa? Con cho là cái người nương suốt ngày chỉ biết tu luyện của con à?” Đường Hạo Huy vẫn cười như không có chuyện gì, nhìn Đường Quả.
“Được rồi, con lui xuống đi, ngày mai sẽ thu xếp cho hai đứa gặp mặt.”
Đường Quả ngồi trong sân, trầm mặc hồi lâu, hệ thống cũng không đoán được cô đang nghĩ gì.
Một lúc sau, chỉ thấy khóe miệng cô hơi nhếch lên, sau đó là một nụ cười sáng lạn.
Hệ thống run cả người, nếu như có thân thể thì chắc lúc này trái tim nó đang đập thình thịch.
[Kí chủ, tôi khuyên cô bình tĩnh một chút, nói đi, cô định làm gì?] Chỉ cần kí chủ không tự tìm đường chết thì nó có thể mắt nhắm mắt mở coi như không nhìn thấy.
Thực ra nó cũng hiểu được chuyện sắp xếp hôn sự cho con gái thế này không phải chuyện mà con người làm.
“Tối nay rồi nói.”
Buổi chiều Dạ Chu lại tới, hắn phát hiện ra biểu muội luôn nói cười của mình có gì không đúng.
Đến tối, trước khi rời đi, hắn cuối cùng cũng lên tiếng.
“Biểu muội, có tâm sự sao?”
“Dì Lâu giới thiệu cho ta một người, bảo sẽ sắp xếp để ngày mai ta đi gặp.”
Nghe thế, trái tim Dạ Chu đập loạn: “Muội đồng ý rồi?”
“Không, nhưng nhìn bọn họ thì căn bản không có ý định hỏi ý kiến ta, còn muốn nhanh chóng đuổi ta ra ngoài.”
Dạ Chu nghe thế thì ý cười cũng biến mất, đáy mắt âm u, trong lòng bùng lên lửa giận.
Một quân cờ trong tay bị hắn bóp thành bột mịn, rơi xuống bàn cờ.
“Biểu muội sẽ làm thế nào?”
“Biểu ca yên tâm, mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh thôi.”
Dạ Chu cau mày, nhìn thấy nụ cười của Đường Quả thì cơn giận trong lòng cũng tiêu tan, đồng thời rơi vào trầm tư.
Vừa rồi hắn thực sự rất tức giận, tức giận đến mức muốn đánh chết dì Lâu, sau đó lại giết chết luôn cả tên nam nhân kia.