Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


Dạ Chu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị Đường Quả từ chối.
Dựa vào thời gian trước ở bên cô, hắn có thể cảm nhận được Đường Quả rất thân thiết với mình.

Cô và hắn ở bên nhau rất hòa hợp, cũng không che giấu tình cảm dành cho hắn.
Hắn suy nghĩ kĩ càng tâm ý của mình, cho rằng khi bày tỏ thì Đường Quả nhất định sẽ đồng ý.
Nhưng sự thật lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

Đường Quả không những từ chối không chút do dự mà còn giúp hắn nhớ lại những chuyện ngu xuẩn lúc trước.
“Biểu ca, ta đã cho huynh rất nhiều cơ hội.

Lần đầu tiên ta hỏi huynh thực sự không muốn đi nhờ xe của ta sao? Huynh nói không, ta còn nói, vậy thì sau này cũng đừng lên xe của ta nữa.”

“Lần thứ hai, ta nói với huynh, ta muốn từ hôn, huynh lúc đó rất vui vẻ.”
“Ở hoàng cung là lần thứ ba, huynh vẫn cứ mong chờ được từ hôn như trước.

Biểu ca, không phải ta không cho huynh cơ hội, mà là tự huynh không cần.”
Dạ Chu nhớ lại những chuyện trước kia, thực sự muốn đâm cho mình hai đao, cái này là tự mình hại mình sao?
Hắn đi đi lại lại trong sân, suy nghĩ làm thế nào để biểu muội hồi tâm chuyển ý.
Mục tiêu trước đây của hắn là mỹ cảnh mỹ thực, tu vi đạt tới phá toái tư không.

Bây giờ lại thêm một mục, đó là ở bên cạnh biểu muội.
Nếu muốn hỏi tâm trạng của hệ thống lúc này, ngoại trừ một câu Fuck thì còn có thể là gì nữa?
Nếu như Dạ Chu biết Fuck là gì thì chắc là cũng sẽ mắng lên.
Ngay từ lần đầu nhìn thấy Dạ Chu, kí chủ phúc hắc nhà nó đã bắt đầu đào cho hắn một cái hố.
[Kí chủ, cô đã từng nghĩ tới chưa, nhỡ đâu Dạ Chu không thích cô thì phải làm sao?]
“Ta đẹp như thế này, hắn có thể không thích sao?”
Hệ thống hít thở không thông, [Đây là lí do sao? Kí chủ, có thể nghiêm túc một chút không? Nhỡ đâu lần sau cô xuyên không thành một người quái dị xấu xí thì phải làm sao?]
“Để ta cho ngươi biết, cách khiến cho người mình thích rung động.”
Hệ thống dựng thẳng lỗ tai lên nghe, nó muốn học tập, nó luôn cảm thấy kí chủ của mình có rất nhiều phương pháp.
“Cách tốt nhất để làm đối phương quan tâm ngươi, thích ngươi đó là làm cho hắn phải trả giá.


Trả giá càng nhiều thì càng thích.

Ví dụ như bảo bối mà ngươi phải bỏ rất nhiều tiền ra mới mua được và một món đồ ngươi tùy ý mua ở ven đường, ngươi sẽ thích cái nào hơn? Chẳng lẽ lại thích một món đồ ven đường à?
Nhưng sau đó đem món đồ mua tùy ý kia ra chợ, để một đám chuyên gia thẩm định, đến lúc đó lại có một đám khờ đến mua lại với giá cao, ngày ngày chiêm ngưỡng.”
Hệ thống: Nói cũng có lý.
[Có nghĩa là cô lợi dụng sự hổ thẹn của Dạ Chu để bắt hắn đối xử tốt với cô? Kí chủ, cô xấu xa quá.]
“Chẳng lẽ ta đối với hắn không tốt sao? Buôn bán có lời đều chia cho hắn nhiều như vậy, có thứ gì tốt cũng nghĩ đến hắn, chẳng lẽ còn không đủ tốt sao? Ta đối đãi chân thành với hắn.”
“Hơn nữa, thế giới này ta chỉ đối xử tốt với mình hắn thôi, chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao? Duy nhất một mình hắn!”
Hệ thống: Không thể trêu vào.
[Kí chủ, biểu ca của cô vẫn còn ở bên ngoài, xem bộ dáng có vẻ không định rời đi.]
“Vậy ta sẽ pha cho biểu ca của ta một bình trà nóng.”
[Kí chủ???]
“Làm sao?”
[Cô thật vô sỉ, đã không đồng ý quay lại với người ta mà còn quan tâm đến người ta? Có ai như cô không?]

[Ta vô sỉ hay không không quan trọng, quan trọng là… Ta pha trà cho hắn thì hắn nhất định rất vui vẻ.”
Hệ thống: Ha ha… fuck, kí chủ càng ngày càng đổ nát.
Quả nhiên, Đường Quả vừa mở cửa thì Dạ Chu đã chạy đến như một con chó Bug, nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt ngạc nhiên.

Hệ thống càng nhìn càng thấy giống chó.
“Biểu ca vẫn còn ở ngoài này làm gì?”
“Biểu muội, phong cảnh sân nhà muội rất đẹp, ta muốn ngắm thêm một lúc.”
“Ồ, ta pha cho huynh một bình trà, biểu ca cứ từ từ ngắm, ta đi ngủ đây.”
Đường Quả để bình trà xuống, sau đó quyết đoán đóng cửa.
Sau đó hệ thống nhìn thấy Dạ Chu vui vẻ ngồi trong sân uống trà…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận