Khi mặt trời lên cao, Đường Quả mới mở cửa.
Thật ra cô đã tỉnh từ lâu, nhưng nếu Dạ Chu có lòng giúp cô canh cửa, thì đương nhiên cô cũng nhận ý tốt của hắn, vui vẻ ngủ tiếp.
"Biểu muội, đêm qua ngủ có ngon không?" Dáng vẻ ân cần của Dạ Chu, Đường Hoan cảm thấy rất chói mắt.
Đường Quả chớp mắt, khẽ liếc nhìn Đường Hoan bên ngoài, "Sao đại tỷ lại ở đây? Còn dẫn theo nhiều người như vậy.
"
"Di nương của ta mất tích, bây giờ cần lục soát viện của Nhị muội một chút.
" Đường Hoan cố gắng kiềm chế phẫn nộ của mình, đã tìm khắp Đường phủ vài lần, những vẫn không thấy người đây.
Nàng ta thật sự không ngờ, một người lớn sống sờ sờ như vậy lại biến mất không thấy tăm hơi đâu.
Ban đầu nàng ta hoài nghi Đường Quả, nhưng khi đi tới viện của Đường Quả viện lại cảm thấy không thể nào.
Lấy tu vi của Đường Quả, sao có thể mang một người trưởng thành đi?
Mấy thị nữ mà nàng sắp xếp cho di nương cũng có tu vi, mặc dù kém Đường Quả, nhưng Đường Quả muốn mang người đi thì chắc chắn sẽ kinh động đến các nàng.
Sáng nay nàng đến gặp di nương, phát hiện tất cả thị nữ đều hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thì bày tỏ không biết xảy ra chuyện gì.
Đường Quả sửng sốt một chút, dáng vẻ như thật sự không biết gì cả, Dạ Chu đứng bên cạnh thấy biểu muội diễn y như thật, khóe miệng cong lên theo, biểu muội thật là đáng yêu.
Biểu muội đáng yêu nhất đại lục!
Biểu muội làm chuyện xấu cũng đáng yêu như thế.
Biểu muội làm gì cũng đáng yêu.
Gào khóc, biểu muội đáng yêu như vậy, sao không đồng ý ở bên hắn chứ.
Chỉ cần ở bên hắn, hắn có thể làm chuyện xấu cùng biểu muội nha.
Có hắn giải quyết hậu quả, bảo đảm sẽ không bại lộ.
Cho dù bại lộ, cũng có thể kéo hắn ra cõng nồi mà.
Đường Quả cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Dạ Chu, không để ý đến hắn.
"Đại tỷ nói không thấy dì Lâu?"
Đường Hoan cẩn thận quan sát vẻ mặt của Đường Quả, đối phương giống như thật sự không biết, trong lòng chùng xuống, chẳng lẽ là kẻ thù nào của nàng ta sao?
Nàng ta sao biết được, người đã trải qua vô số thế giới, đóng vô số nhân vật - Đường Quả, diễn cái gì thành cái đó, nếu không phải tối qua Dạ Chu tận mắt nhìn thấy Đường Quả, đánh chết hắn cũng không nghĩ chuyện kia do cô làm.
"Nhị muội, bất kể thế nào, ta cũng phải lục soát viện của muội.
"
Không nhìn được gì trên người Đường Quả, Đường Hoan bình tĩnh lại.
Lúc này không thể hoảng loạn, hoảng loạn một chút thì có thể để sót cái gì đó.
Hơn nữa hiện giờ hiềm nghi của Đường Quả cũng chưa rửa sạch, nàng không dám phớt lờ.
"Không phải ta không để cho tỷ lục soát, mà một đích nữ của nhà họ Đường như ta, tỷ muốn lục soát viện của ta thì lục soát, truyền ra ngoài thì người khác chê cười ta thế nào?"
Trái tim Đường Hoan chùng xuống, đồng thời sự nghi ngờ với Đường Quả lại giảm đi một chút.
Đường Quả vẫn luôn kiêu ngạo như vậy, để nàng ta dễ dàng lục soát viện mình thì mới là kỳ quái.
"Trước hết nhị muội để ta kiểm tra một chút, nếu Nhị muội trong sạch, ta sẽ xin lỗi muội.
"
Đường Quả ngáp một cái, "Xin lỗi thì có tác dụng gì? Tỷ nói trong viện của ta giấu người thì là giấu người, sau đó gióng trống khua chiêng dẫn người tới lục soát, lời này truyền ra thì người ngoài sẽ thấy thế nào?"
"Đại tỷ, tỷ thật là uy phong, nếu không có ta, tất cả mọi người sẽ cho rằng tỷ mới là đích nữ Đường gia đấy.
"
Đường Hoan mấp máy môi, "Nhị muội, phải làm thế nào thì muội mới có thể để ta lục soát?"
"Cầu xin ta đi.
"
Cái gì?
Đường Hoan cho rằng mình nghe nhầm, Đường Quả lại nói lần nữa, dáng vẻ cực kỳ phách lối, phát huy tính cách ngang ngược càn rỡ của đại tiểu thư vô cùng nhuần nhuyễn.
"Ta nói, tỷ cầu xin ta, ta sẽ để tỷ lục soát.
"
Đường Hoan mím môi, cầu xin Đường Quả, nàng ta không làm được.
Đường Quả đương nhiên biết Đường Hoan không làm được, nàng cười cười, "Cái này có hơi khó cho tỷ, vậy đổi một điều kiện khác.
"
"Nhị muội nói.
" Đường Hoan thở phào nhẹ nhõm.
"Mấy tháng trước là ai ngáng chân ta?"
Cô thật sự mang thù.
.