Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


Đường Hoan tuyệt đối không nghĩ tới, điều kiện thứ hai của Đường Quả cũng gây khó người khác như vậy.
Tất nhiên nàng ta biết khi đó là ai đẩy Đường Quả.

Nàng ta không ngăn cản, cũng không nói với ai bí mật này.
"Nhị muội.

.

.

.

.


."
"Ta chỉ muốn biết chân tướng người đã hại ta mà thôi, cái này không quá đáng chứ?" Đường Quả nheo mắt, "Đại tỷ, tỷ nên biết."
Đường Hoan không nói gì, đây là Đường Quả, kiêu ngạo lại khó ưa, nắm được xương sườn mềm của nàng ta thì điên cuồng đánh vào, từ trước tới giờ đều không hề nể tình.
"Nếu đại tỷ cảm thấy bán đứng đồng đội khó khăn quá, thì cầu xin ta đi, dù sao tỷ không muốn nói cho ta biết sự thật, ta có tư cách để tỷ cầu xin ta."
Trên mặt Đường Quả hiện lên ý cười, trắng trợn như vậy, nhanh chóng làm mờ mắt Dạ Chu, cũng khiến trái tim hắn đập loạn.
Biểu muội thật quyến rũ.
Trái tim của hắn sắp nhảy ra ngoài rồi, không thể kìm được nữa.
"Nhớ là, cầu xin ta thì phải quỳ xuống," Đường Quả kiêu ngạo ngước cằm, diễn hình tượng nhân vật phản diện vô cùng sinh động, "Ta có quyền tức giận."
Đường Hoan nắm chặt tay thành nắm đấm, nàng ta không thể nào cầu xin Đường Quả.
"Tỷ nói cho muội biết."
Đường Quả cười, "Là ai? Bạc Tây Phong hay Bạc Linh Nhi."
Đường Hoan đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt tối sầm lại, sao Đường Quả có thể xác định là hai người đó, đối phương đã biết là ai đẩy mình hay là không?
Bất kể có biết hay không, nàng ta không còn lựa chọn nào khác.
"Bạc Linh Nhi." Đường Hoan phun ra ba chữ này, không đợi Đường Quả nói gì, "Nhị muội, bây giờ có thể để ta vào lục soát chưa."
Đường Quả bước sang một bên, nhướng mày, "Đi đi, hiếm khi thấy đại tỷ cúi đầu với ta, trong lòng ta rất vui vẻ."
Đường Hoan cũng không thèm nhìn cô, dẫn người tiến vào.
"Nhớ, đừng làm loạn đồ của ta, nếu không ta sẽ hỏi đại tỷ một khoản phí tổn thất đấy."
Bước chân Đường Hoan cứng đờ, những người lục soát vừa chạm vào đồ đạc, động tác suýt chút nữa thì đẩy thẳng đồ ra xa cũng hơi chậm lại, sau đó trở nên cẩn thận, sau khi lấy ra kiểm tra thì vội vàng để lại chỗ cũ, chỉ sợ cái vị bên ngoài tức giận muốn họ bồi thường.
Đường Quả cười híp mắt, Dạ Chu cũng vui tươi hớn hở nhìn Đường Quả chăm chú.
"Có muốn biểu ca giúp muội dạy dỗ Bạc Linh Nhi không?" Lúc nói lời này, Dạ Chu nhìn như cười, nhưng ý lạnh nơi đáy mắt lại không thể che dấu được.
Đường Quả lắc đầu, "Không cần, sau hôm nay nàng ta sẽ không tốt được."
"Sao thế?"
Đường Quả nói nhỏ, "Biểu ca có biết, lát nữa bên ngoài sẽ lan truyền lời đồn gì không?"
"Bên ngoài sẽ truyền là, đại tiểu thư Đường gia vì vào viện của ta lục soát xem có di nương của nàng không, mà nói cho ta biết người đẩy ta mấy tháng trước chính là Bạc Linh Nhi, suýt chút nữa khiến ta chết trong miệng yêu thú."
"Bạc Linh Nhi sẽ nhanh chóng biết sự thật này, nàng ta sẽ tới cửa chất vấn Đường Hoan, hỏi tại sao nàng ta lại nói như vậy.


Bạc Linh Nhi là người cực kỳ ích kỷ, vì Đường Hoan mà thanh danh của nàng ta bị phá hủy, nàng ta sẽ hận chết Đường Hoan, dù Đường Hoan có giải thích thế nào cũng vô dụng."
Đường Quả mỉm cười, "Bạc Tây Phong sẽ nói giúp Đường Hoan nh, sau khi Bạc Linh Nhi nghe xong thì càng hận Đường Hoan hơn, cho rằng Bạc Tây Phong bị Đường Hoan mê hoặc đến choáng váng, ngay cả muội muội của hắn mà cũng không quan tâm, hai huynh muội sẽ vì Đường Hoan mà rạn nứt."
Dạ Chu: ".

.

.

.

.

."
Hệ thống: 【.

.

.


.

.

.


 m hiểm!
Thật là âm hiểm.
"Biểu muội, sao muội có thể xấu xa đến đáng yêu như vậy." Dạ Chu không nhịn được gõ trán nàng một cái, đôi con ngươi như bảo thạch lóe ra ánh sáng xinh đẹp, "Tim biểu ca bị muội làm cho đập loạn xạ, linh hồn bé nhỏ cũng sắp không còn nữa rồi, muội nói phải làm sao bây giờ?"
"Biểu ca, ta không quay đầu ăn lại cỏ cũ."
"Có lẽ vị rất ngon thì sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận