Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


Ba ngày sau, Đường Quả giao Linh Đan đã luyện chế xong cho mấy thế lực kia, ngay cả loại chỉ có một phần linh dược cũng không thất bại, thế lực đó cảm động rơi nước mắt với Đường Quả.
Mấy thế lực lớn còn hỏi thêm một câu, "Đường Dược Sư, tất cả chỗ đó đều thành công rồi à?"
Bọn họ chỉ tò mò mà thôi, dù đưa ra bao nhiêu phần Linh Dược, bọn họ cũng chỉ lấy được linh đan của một phần Linh Dược, bên trong bình ngọc bọn họ đang cầm có mười viên linh đan.
"Phải."
Đường Quả gật đầu, không hề giấu giếm, "Sao, các ngươi cần rất nhiều à, có thể mua của ta, hoặc dùng Linh Dược cao cấp để đổi."
Đại diện của mấy thế lực lớn đều mang vẻ mặt vui mừng, tỏ vẻ phải đổi ngay tại chỗ, nhất định phải đổi.
Sợ Đường Quả đổi ý, vội vàng lấy đồ của nhà mình ra.
Dạ Chu cũng sững sờ một hồi, sau đó thấy Đường Quả thoáng nhìn lướt qua, lực chú ý bị cô hấp dẫn.
"Biểu ca, huynh xem có thứ gì huynh cần không."
Dạ Chu kinh ngạc, "Biểu muội để ta chọn?"
"Tất nhiên, biểu ca không muốn à? Hay là chướng mắt?"
Mấy thế lực lớn nghe vậy thì khóe miệng hơi giật giật, tiểu vương gia à, ngài tới đây xem náo nhiệt làm gì, còn nữa mấy thứ này đều là đồ quý giá, có vài thứ ngay cả hoàng cung cũng không có đâu.
"Muốn."
Dạ Chu vội vàng nói, biểu muội cho, đương nhiên hắn muốn.

Còn thật là đừng nói, hắn chọn vài thứ mình dùng được, sau đó lại để Đường Quả chọn, mặc dù mấy thế lực lớn rất đau lòng, nhưng cũng cảm thấy rất đáng giá.
Khi mấy thế lực lớn hài lòng rời đi, Dạ Chu đắm chìm trong sự ngọt ngào của Đường Quả.

Biểu muội quả thật là người cũng như tên, nhìn ngọt, ăn nói cũng ngọt hơn.
Thật sự muốn ăn quá.
"Biểu muội, có phải muội có suy nghĩ khác với ta, muốn đồng ý với ta?"
Đường Quả liếc hắn một cái, "Biểu ca, huynh đừng có tham lam quá, ta đã nói rồi, không thích quay đầu ăn lại cỏ cũ."
"Vậy muội đối tốt với ta như vậy.

.

.

.

.

."
"Huynh muốn ta đối xử không tốt với huynh? Nếu biểu ca cảm thấy khó xử, vậy để ta thử đối xử với huynh xấu xa một chút."
"Không phải ý này." Dạ Chu vội vàng nói, chỉ sợ hôm sau Đường Quả không để ý đến hắn nữa, cô tuyệt đối làm được.
"Biểu ca, huynh ngoan một chút, đừng có tham lam, ta chỉ đối tốt với một mình huynh."
Ngoại trừ gật đầu đồng ý thì Dạ Chu còn có thể làm gì nữa, khóe miệng hiện lên nụ cười khổ ngọt ngào, đây đều là cái hố do hắn đào, con dao do hắn làm ra, hắn còn có thể thế nào?
Nhận lấy thôi.
"Hoàng huynh, đại ca của đệ, ca của đệ à, huynh nói bây giờ đệ nên làm gì? Biểu muội nói nàng không quay đầu ăn lại cỏ cũ."
Dạ Phàm ngồi trên long ỷ xử lý chính sự, nghe thấy Dạ Chu nói thì không khỏi buồn cười ngẩng đầu.
"Bây giờ hối hận rồi à?"

Dạ Chu không còn sức lực xụi lơ trên ghế, vẻ mặt buồn thiu, "Ca à, sao trước đây huynh không khuyên đệ nhiều hơn, nói không chừng đệ sẽ nghe lời huynh, cũng sẽ không vội vàng để biểu muội từ hôn."
"Muội ấy nói thế nào?"
"Đệ muốn quang minh chính đại ở bên muội ấy, thành thân với muội ấy, muội ấy nói đệ quá tham lam, bảo đệ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ đối tốt với một mình đệ."
Dạ Phàm nghe xem thì vui mừng, "Thế này không phải tốt lắm à."
"Ca, huynh cho rằng thế này rất tốt?" Dạ Chu nhìn Dạ Phàm, "Vậy tại sao đệ lại có nhiều cháu trai như vậy."
Dạ Phàm ho nhẹ một tiếng, "Không phải đám nữ nhân đó muốn sinh à? Làm các nàng sinh thêm vài đứa, tránh làm phiền tới ta."
Dạ Chu: ".

.

.

.

.

." Thì ra cháu trai của hắn đều tới như vậy.
"Ca.


.

.

.

.

."
"Đừng làm phiền ta nữa, đệ đi tìm biểu muội đi, đường là do tự đệ chọn, tự gánh chịu."
Dạ Chu chép miệng, cáu kính bò khỏi ghế, chỉnh lại hồng bào lộn xộn, nhìn đại ca vô lương tâm nhà hắn, cuối cùng đành bất lực rời đi.
Dạ Phàm lắc đầu, trong lòng vẫn có chút buồn cười, cuối cùng đệ đệ này của hắn cũng có người trị được rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận