Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


Đường Quả phun nước, có chút khó tin nhìn Đường Hạo Huy và Lâu di nương.

Đúng rồi, Lâu di nương đang lấy khăn lau nước mắt, quỳ trước mặt cô, nhỏ giọng khóc thút thít.

Đường Hoan không ở đây, nàng ta đến phủ của Thất hoàng tử để tị nạn, sợ người của Hầu phủ tới bắt.

Nếu Đường Hoan biết hai người này định làm gì, e là sẽ ngăn cản.

Sao hai người này lại cho rằng, cô sẽ đến Hầu phủ để giúp Đường Hoan vậy?
"Bên Hầu phủ đồng ý, chỉ cần ngươi quá giúp bọn họ luyện thuốc năm năm, chuyện kia sẽ được xóa bỏ.

" Đường Hạo Huy nói như lẽ đương nhiên, "Dù gì Hoan Nhi cũng là tỷ tỷ của ngươi, vốn lần này cũng không phải lỗi của nàng, ngươi giúp nàng một chút, dù sao ngươi cũng sẽ không chịu uất ức gì.


"
Hai vị cường giả nguyên quân giữ cửa ở bên ngoài nghe vậy thì nhìn nhau một cái, ánh mắt rõ ràng đang viết Đường Hạo Huy là đồ ngu à?
Vì một thứ nữ, còn là thứ nữ của mình gây chuyện, mà giao Đường trưởng lão của bọn họ cho Hầu phủ, đầu thật sự bị cửa kẹp rồi.

"Nhị tiểu thư, ngươi giúp Hoan Nhi đi, nếu Hoan Nhi đến Hầu phủ, nhất định sẽ mất mạng, tên Nhị công tử của Hầu phủ đó thật sự không phải là người.

"
Lâu di nương khóc lóc thê thảm, muốn chiếm được sự đồng cảm.

Đáng tiếc trong viện của Đường Quả, ngoại trừ cô và hai vị cường giả Nguyên Quân kỉa ra, thì là Đường Hạo Huy và Lâu di nương, bà ta có khóc thảm hơn nữa thì cũng không có ai thương cảm cả.

Có lẽ chỉ có một mình Đường Hạo Huy mà thôi.

"Ai cho ngươi dũng khí, cho rằng ta sẽ đồng ý?" Đường Quả trừng mắt, "Các ngươi có biết xấu hổ không vậy?"
Lâu di nương uất ức cắn môi, đáng thương nhìn Đường Hạo Huy, quả nhiên sắc mặt Đường Hạo Huy sa sầm lại, "Dù sao ngươi cũng là người nhà họ Đường, tỷ tỷ của mình gặp chuyện mà còn không giúp một tay, đúng là lòng dạ sắt đá.

"
"Dù sao bên Hầu phủ đã đồng ý, ngươi muốn đi thì đi, mà không muốn đi cũng phải đi.

"
"Đường Cửu, Đường Thập, đánh hai người này một trận cho ta, sau đó ném ra ngoài.

"
Hai vị cường giả Nguyên Quân đã sớm muốn ra tay, nhận được lệnh Đường Quả thì lập tức xông tới, bọn họ không quan tâm đến Lâu di nương, trực tiếp nhằm thẳng vào Đường Hạo Huy.


Mặc dù Đường Hạo Huy cũng là Nguyên Quân, nhưng Nguyên Quân sơ kỳ có thể so với hậu kỳ sao?
Lại còn là hai Nguyên Quân hậu kỳ đối phó với ông ta, ông ta hoàn toàn không phải đối thủ, trong chốc lát đã bị đánh bầm dập mặt mũi.

Sau khi đánh xong, bọn họ ném Đường Hạo Huy ra khỏi Đường gia, người bên ngoài thì vẫn luôn trông đợi Đường gia có thể ném vật gì đó.

Thấy Đường Hạo Huy nằm trên mặt đất thì ồ một tiếng, thế mà lại là Đường gia chủ, thật thú vị, đích tiểu thư của Đường gia lợi hại quá.

Đường Cửu Đường Thập nhìn Lâu di nương khóc lá khóc lóc, vẻ mặt tái nhợt thì hơi khó xử, ra tay với nữ nhân, bọn họ có hơi không biết phải làm thế nào.

"Để ta.

"
Đường Quả không làm khó bọn họ, đi tới trước mặt Lâu di nương, hơi cúi người xuống, nhẹ giọng cười nói, "Là ngươi đề nghị để ta đến Hầu phủ à?"
Lâu di nương không nói gì, Đường Quả cũng không mong đợi câu trả lời, giơ tay tát vài cái vào mặt Lâu di nương, gọn gàng linh hoạt, không hề có chút do dự nào, điều này khiến Đường Cửu Đường Thập cảm thấy kính nể.

Ngay sau đó Đường Quả túm gáy Lâu di nương vừa bị đánh đến bối rối lên, bước từng bước về phía cửa của Đường gia.


Đến cửa, đã không thấy Đường Hạo Huy đâu nữa.

Người bên ngoài đã cảm thấy quả dưa khá lớn, nhưng không ngờ vẫn còn dưa ăn nữa, vội vàng sáng mắt nhìn Đường Quả, cùng với thứ gì đó trên tay cô.

Ừm, có lẽ là một người.

Đường Quả giống như ném đi một thứ rác rưởi, ném Lâu di nương ra đường.

"Lâu di nương đề nghị, để ta đến Hầu phủ thay Đường Hoan, ta muốn hỏi các vị một chút, ta ăn của nàng, mặc của nàng, hay là nợ mẹ con các nàng cái gì? Đường Hoan tự mình gây chuyện, đắc tội với người khác, còn chặt mất mệnh căn của người ta, bản thân thì sợ phiền phức trốn trong nhà nam nhân của nàng.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận