"Cha ruột mẹ ruột của nàng nghĩ ra một cách hay, để ta đến Hầu phủ, ta không hiểu nổi, đều cùng một cha, ta nghi ta được nhặt về đấy."
"Nói ra không sợ các vị chê cười, ta sinh ở Đường gia, mẹ ruột một lòng tu luyện không thèm để ý đến sự tồn tại của ta, trong mắt vị cha ruột kia của ta thì coi như không nhìn thấy nữ nhi này, có thể trưởng thành đến bây giờ, sống đến ngày hôm nay cũng coi là một kỳ tích."
"Về phần tài nguyên tu luyện, có gì tốt ông ta đều nghĩ đến vị đại tỷ kia của ta trước, may là còn có tông tộc tồn tại, người duy nhất trong Đường thị khiến ta chút thiện cảm chính là trưởng bối trong tông tộc."
Đường Quả liếc nhìn Lâu di nương đang ngồi trên mặt đất cúi đầu, "Lâu di nương, thật ra ta còn phải cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi khi ta chưa đủ lớn thì không cho ta liều thuốc độc."
Mọi người nghe xong thì lắc đầu, cực kỳ thương xót cho đích tiểu thư của Đường gia.
Trước đây bọn họ không biết, chỉ biết cô là một ngươi ngang ngược càn rỡ, sau đó mọi chuyện lần lượt bị vạch trần, bọn họ mới hiểu được, nếu đích tiểu thư Đường gia mà không phách lối một chút, thì chắc chắn không sống nổi, Đường phủ này đều là người kiểu gì vậy.
"Bọn họ không thèm quan tâm đến ta thì thôi, nhưng ta thật sự không ngờ bọn họ còn có thể quá đáng như vậy, xảy ra chuyện thì trực tiếp đẩy ta ra ngoài."
"Ở đây có người của Hầu phủ không? Ta nghe Đường Hạo Huy nói các ngươi còn đồng ý với yêu cầu của ông ta?"
Ở đây quả thật có tai mắt của Hầu phủ, nghe Đường Quả nói như vậy, trong lòng hơi run lên, có nên thừa nhận không đây?
"Không cần các ngươi phải đứng ra, ta chỉ thông báo cho các ngươi một tiếng, vào lúc các ngươi đồng ý, thì các ngươi cũng đã đắc tội ta."
"Con người của ta, cực kỳ mang thù, sau này những gì liên quan đến Hầu phủ, ta sẽ không nhận."
Đám tai mắt của Hầu phủ nghe thấy thế thì không thèm để ý, Hầu phủ gia đại nghiệp đại, có yêu cầu gì cần đến Đường Quả chứ.
"Các ngươi có thể về nói lại, hiện tại ta là trưởng lão tông tộc Đường thị, không chịu sự ràng buộc của cha mẹ, ta sống ở đây vì đây là chỗ của ta, sao ta phải dọn ra ngoài?"
"Thế nên ta sẽ không đến Hầu phủ, nếu các ngươi dám chọc đến trên đầu ta, ta tin cả tông tộc Đường thị sẽ không bỏ qua cho các ngươi, động đến ta, các ngươi cứ thử một chút."
"Còn có ta nữa, biểu muội, sao muội có thể quên mất ta vậy, có biểu ca của muội ở đây, ai dám động đến muội?" Dạ Chu vội vàng chạy tới bên cạnh Đường Quả, tỏ vẻ ta sẽ là chỗ dựa của muội.
"Có Bản vương ở đây, người của Hầu phủ đến thử một chút, các ngươi đã đắc tội Bản vương, đắc tội Bản vương chính là đắc tội với hoàng huynh của Bản vương, ta ghi thù, hoàng huynh của ta cũng ghi thù."
Người của Hầu phủ cực kỳ sợ hãi, vội vàng len lén rời đi, nhanh chóng báo lại tin này cho Hầu Gia.
"Biểu muội, sống ở đây không thoải mái, có muốn đổi chỗ khác không?" Dạ Chu thật sự không muốn nhìn thấy người của Đường gia, vừa nhìn đã cảm thấy đáng ghét.
Đường Quả nhướng mày cười, "Tại sao phải đổi, cho bọn họ chuyển chỗ khác sao? Ta là đích tiểu thư của Đường gia, nơi này vốn là của ta, cha ruột ta không có nhi tử, tương lai cả nhà họ Đường đều là của ta."
Dạ Chu: ".
.
.
.
.
." Đúng, biểu muội nói đều đúng, tất cả là của cô, nếu hắn cũng là của cô thì tốt rồi.
Chuyện Đường Quả ném Đường Hạo Huy và Lâu di nương ra ngoài không lâu lắm liền lan truyền ồn ào huyên náo, người của tông tộc Đường thị ngay lập tức phản ứng.
Bọn họ lên tiếng, Hầu phủ, các ngươi thử động vào Đường Quả trưởng lão xem.
Điều này nói rõ sau lưng Đường Quả có cả tông tộc Đường thị, thế này thì không giống với Đường Hoan rồi.
Mọi người thầm nghĩ, địa vị của Đường Quả trong Đường thị còn cao hơn cả Đường Hạo Huy.
Hầu phủ rơi vào im lặng, điều này không có nghĩa là bọn họ đã buông tha, đương nhiên bọn họ không dám đánh chủ ý lên Đường Quả.
Về phần Đường Quả nói mang thù, bọn họ cũng không quan tâm.
Sau khi Đường Hoan biết được thì vô cùng tức giận, "Nàng ta không muốn thì thôi, tại sao lại phải làm nhục di nương của ta."
Đường Quả càng thêm đáng ghét..