n oán giữa Đường Hoan và Hầu phủ, cuối cùng được Dạ Diễm ra mặt giải quyết.
Mặc dù Dạ Diễm là Thất hoàng tử, nhưng Hầu phủ cũng không phải ngồi không, hứa hẹn vô số lợi ích, mới khiến Hầu phủ nhả ra, bọn họ còn yêu cầu Đường Hoan giúp Trịnh Tụng luyện chế linh đan trị liệu thân thể vô điều kiện.
Trong đó nhiều nhất là sinh cơ đan, sinh cơ đan có thể bổ máu tái tạo thịt mới, nhưng cũng không đủ để cho cái còn thiếu mọc ra.
Đường Hoan tức giận nhưng lại không thể không đồng ý, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Có nàng luyện chế Linh Đan, nếu cơ thể Trịnh Tụng xảy ra vấn đề gì, Hầu phủ lại sẽ gây rắc rối cho nàng ta.
Lúc này nàng ta chỉ cảm thấy năng lực của mình không đủ mạnh, đợi đến khi nàng ta trở nên mạnh mẽ, sớm muộn gì cũng tắm máu Hầu phủ.
Từ sau hôm đó, Đường Quả được Dạ Chu đưa về hoàng cung, muốn cho nàng yên tĩnh mấy ngày.
Đường Quả cũng không từ chối, quả thật gần đây cô không muốn nhìn thấy Lâu di nương và Đường Hạo Huy.
Đương nhiên, cô đoán Đường Hạo Huy sẽ sớm mời Bạc Vân Tư đang bế quan ra ngoài, cô thật sự không muốn gặp chút nào.
Người cô gặp nhiều nhất ở hoàng cung ngoại trừ Dạ Chu thì là Dạ Phàm, ba người vẫn luôn cùng nhau ăn cơm.
Ngoại trừ những người bên ngoài, tình cảm của Dạ Chu và Dạ Phàm rất tốt, ở trước mặt người của mình, hắn luôn gọi là Dạ Phàm ca, kêu đến là ồn ào.
Dạ Phàm là một huynh trưởng rất bao dung, mặc kệ Dạ Chu ầm ĩ.
Ngoài ra, cùng ăn cơm với bọn họ còn có một công công trung niên, không cần nói cũng biết nhất định là người Dạ Phàm vô cùng tin tưởng.
Không biết có phải do cô nhìn đối phương hơi lâu không mà Dạ Phàm giải thích.
"Vi Nguyên theo ta từ nhỏ, nếu biểu muội cần gì, có thể trực tiếp tìm hắn." Dạ Phàm cười cười, "Thật ra vốn hắn nên có vị trí cao hơn, chỉ là có một lần ta bị người truy sát, hắn vì cứu ta mà cản một dao giúp ta, bị thương ở một nơi không nên bị thương, thế nên dứt khoát ở lại trong cung."
Dạ Chu bổ sung thêm, "Thật ra Vi đại ca là bạn tốt từ nhỏ của ca ta."
Đường Quả kinh ngạc trong chốc lát, đồng thời bật cười thành tiếng, khiến mấy người kinh ngạc.
"Đại Biểu Ca, còn có vị Vi đại ca này, huynh có muốn khôi phục lại không?"
Ba người nghe thế thì khiếp sợ nhìn chằm chằm vào cô, còn cẩn thận phân tích ý nghĩa của những câu này, có phần không dám tin.
"Các huynh nghĩ không sai, ý của ta đúng là như vậy, ta đã nói rồi người của Hầu phủ sẽ cảm thấy hối hận vì đã đắc tội ta.
Vi đại ca, gặp được ta là may mắn của huynh đấy."
Lần này Vi Nguyên có chút không xác định, có thể làm nam nhân bình thường, thì ai lại muốn làm thái giám, lựa chọn này của hắn cũng là bất đắc dĩ.
Dạ Phàm để hắn ở hoàng cung, thực tế cũng là cho hắn một nơi yên tĩnh.
"Thật sao?" Vi Nguyên hỏi, vẻ mặt có chút kích động.
"Thật," Đường Quả híp mắt, "Yêu cầu duy nhất là, sau khi thành công, các huynh phải giúp ta tuyên truyền bản lĩnh này của ta ra ngoài, nhất là phải để Hầu phủ biết đầu tiên."
Dạ Phàm bừng tỉnh, cười to, "Được, chỉ cần Tiểu Biểu Muội có thể giúp Vi Nguyên khôi phục bình thường, yêu cầu gì của muội ta cũng sẽ đáp ứng, cho như muội muốn Dạ Chu, ta cũng cho muội."
Cái dáng vẻ muội xem ngay cả đệ đệ ta cũng đưa cho muội rồi này khiến Đường Quả có hơi cạn lời.
Dạ Chu len lén cho ca ca mình một ngón tay cái, ca ca ruột, thật sự là ca ca ruột.
Vi Nguyên cười nhạt không lên tiếng, một lúc sau mới nói, "Ta vốn không dư dả gì, nhưng sau này muội có gì cần giúp đỡ, ví dụ như làm sao thần không biết quỷ không hay giết chết vài người thì ta vẫn có thể làm được, đánh người ta cũng rất am hiểu, ở trong cung nhiều năm như vậy, dạy dỗ người khác không đau thế này, ta cũng có chút hiểu biết."
Hệ thống yên lặng quan sát tất cả run rẩy thành cái sàng, đây đều là ai vậy, thật là tàn nhẫn quá đi.