Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


“Con thật sự không đi hả?”
Vẻ mặt của Bạc Vân Tưhiện lên sự tức giận nhẹ: “Nương có lòng tốt tới tìm con, chính là muốn con lưu lại tiếng thơm thôi.”
“Nếu không phải con vốn dĩ đã không tốt, làm sao danh tiếng không tốt được? Danh tiếng con không tốt, mới để cho A Chu hối hôn với con, những chuyện này con còn chưa rút ra bài học sao?”
Những người có mặt trừng to mắt và không thể tưởng tượng nổi.
Nhất là Dạ Chu được bà ta điểm danh: Hắn và em họ chủ động hối hôn, sao hắn lại không biết?
Dạ Chu hơi tức giận: “Đường phu nhân.”
Bạc Vân Tưbị gọi một tiếng Đường phu nhân thì hơi đơ ra, thấy Dạ Chu gọi bà ta, bà ta nghi ngờ, tại sao đối phương không gọi bà ta là dì nhỏ, trước giờ hắn vẫn gọi bà ta là dì nhỏ.
“Đường phu nhân, ta muốn làm rõ một chuyện.


Em họ rất xuất sắc, người chủ động hối hôn không phải ta, nhưng chuyện này đã không còn quan trọng nữa, phiền bà đừng mở miệng là nói em họ không tốt đi.”
Dáng vẻ tức giận của Dạ Chu hơi xìu xuống, bây giờ hắn không cho bất cứ ai nói em họ không tốt, ai cũng không được.
Bạc Vân Tưbị nghẹn, bà ta đơ ra một lúc: “Lúc nhỏ A Chu sẽ không nói như vậy với ta.”
“Vì biểu hiện của Đường phu nhân không tốt, bổn vương lẽ nào còn có thái độ tốt với bà hay sao? Nếu bà đủ tốt, bổn vương sao lại không dùng thái độ tốt đối với bà?” Dạ Chu đem những lời mà Bạc Vân Tưnói lúc nãy trả lại bà ta.

Bạc Vân Tưmiệng câm như hến, sắc mặt hơi khó coi.
[Ký chủ, anh họ thật oai phong, trách cũng hay.]
Bạc Vân Tưnhìn sang Đường Quả, dáng vẻ như sao lại sinh ra đứa con gái bất hiếu như vậy, trong lòng tức tối và hơi khó chịu.
Đường Quả là cục cưng, là cỏ, đồ ngốc cũng biết, chỉ có Bạc Vân Tưkhông nhìn rõ.

Có lẽ bà ta nhìn rõ nhưng mãi mãi chìm sâu vào thế giới của bà ta rồi.
“Ta là nương của con, trước giờ ta không hề có yêu cầu gì với con.

Lần này con nhất định phải nghe theo ta.”
Bạc Vân Tưkhông thể đợi thêm được nữa, bà ta muốn thở một cái.
“Được rồi.” Đường Quả mỉm cười.

Không chờ Bạc Vân Tư vui mừng, cô lại nói: “Bây giờ thân phận của con là con lớn của nhà họ Đường, còn là một thầy luyện thuốc cao cấp hiếm có, có thể luyện được viên thuốc tròn.”
“Nếu nương đã xin con, con có thể đồng ý với yêu cầu của nương.”
Vốn dĩ Dạ Chu tưởng Đường Quả tức giận không nói nữa, cảnh tượng này hình như đã thấy ở đâu rồi.
Bạc Vân Tư vừa nghe, tức đến run người, bà ta không dám tin nhìn sang Đường Quả.
“Con chính là người kiêu ngạo hung hăng và ngang ngược trong lời đồn, không coi ai ra gì, bất hiếu, không nhận người thân, tóm lại, tin đồn xấu bên ngoài đều là thật.”
Đường Quả mỉm cười và nói: “Tuy nương là nương của con, nhưng người không coi ai ra gì như con, không nhận người thân, sẽ không để tâm nương là ai, muốn con giúp thì cầu xin con đi.”
Bạc Vân Tư là người gì, tính tình kiêu ngạo, mãi mãi không chịu cúi đầu.

Chính vì tỷ ruột gả cho người đàn ông có địa vị cao nhất của nước Tiên Bình, bà ta đã đủ ghi hận đố kỵ cả đời rồi.
Kêu bà ta cầu xin con gái ruột của mình, còn khó chịu hơn so với việc giết bà ta.
“Đồ bất hiếu.” Vẻ kiêu căng của cô hai gia tộc lớn, lúc Bạc Vân Tư chửi người cũng ở tư thế xinh đẹp.


Không biết mấy năm qua bà ta có mệt mỏi hay không: “Con chính là cái đồ bất hiếu.”
Dạ Chu đã không muốn nói, đầu óc bà ta có vấn đề ư.
Hệ thống cũng không muốn nói, đã ở với ký chủ hàng ngàn năm, đây là lần đầu tiên gặp người mẹ ruột đầu óc có vấn đề như bà ta.
Thấy Vi Nguyên vẫn bình tĩnh xem náo nhiệt, hắn ta đã làm thái giám mười mấy năm qua, chuyện này thì có là gì.
Bạc Vân Tư lạnh lùng nhìn Đường Quả rồi tức giận bỏ đi.

Trước lúc đi, Đường Quả còn tặng bà ta một câu: “Sau này tìm con giúp thì nhớ chuẩn bị tư thế cầu xin con đi.”
Bạc Vân Tư lảo đảo, xém chút té ở cửa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận