“Ồ, đại tỷ, trùng hợp quá, tỷ cũng tìm được nơi này à?”
Đường Quả ngước mắt lên nhìn, hoàn toàn không có ý định đứng dậy.
Cô ngồi ôm chân nhìn nướng trứng, ừm, người đang nướng trứng là Dạ Chu.
Theo như lời Dạ Chu nói, những việc nặng nhọc thế này làm sao có thể để biểu muội làm được? Biểu muội chỉ cần chờ ăn là được rồi.
“Đại tỷ tới thật đúng lúc, ta và biểu ca đang đi du sơn ngoạn thủy thì tìm thấy nơi này.
Ta còn phát hiện ra một quả trứng, nhìn có vẻ rất ngon, thế nên ta đã nhờ biểu ca nướng nó.”
“Nướng cả nửa ngày rồi, cũng không biết là trứng của yêu thú gì.” Đường Quả lẩm bẩm, sau đó nói với Dạ Chu: “Biểu ca, sắp chín chưa?”
“Sắp chín rồi, biểu muội đói bụng rồi à? Để ta lấy cho muội ít trái cây ăn trước.”
Dạ Chu một tay lật trứng, một tay lấy ra hai đĩa hoa quả, còn nói với Dạ Diễm: “Ta không chuẩn bị cho các ngươi, Tiểu Thất, ra ngoài nên mang theo những thứ này.”
Dạ Diễm không nói lời nào, ở trước mặt Dạ Chu, hắn ta không có tư cách phản bác.
Nếu như sự tồn tại của Dạ Phàm làm Dạ Diễm ngưỡng vọng thì sự tồn tại của Dạ Chu chính là điều hắn ta không thể vượt qua.
Hai năm qua, hắn ta tu luyện khổ cực như vậy, Đường Hoan thỉnh thoảng còn cho hắn linh đan, vậy mà đến tận bây giờ vẫn không thể nào nhìn ra được cảnh giới của Dạ Chu.
Thậm chí hắn ta còn lén cử người đi thăm dò, nhưng không một ai trở về, giống như đã hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian.
Đến bây giờ hắn ta đã không dám thăm dò Dạ Chu nữa, hắn ta sợ Dạ Chu phát hiện ra những người đó do hắn ta phái tới.
Ánh mắt mang theo ý cười của Dạ Chu làm hắn ta có cảm giác muốn chạy trốn khỏi đây.
“Nhị muội, muội đang làm cái gì vậy?” Đường Hoan bừng tỉnh, nhìn chằm chằm quả trứng đã sắp bị nướng chín, không thể tin được, đối phương đã nướng trứng thần thú lên rồi.
Đây là trứng thần thú!!!
Nàng ta sao lại có thể không điều tra gì mà nướng trứng thần thú một cách dễ dàng như vậy?
Đường Hoan mím môi, suýt chút nữa đã thốt lên đây là trứng thần thú, sao các ngươi có thể nướng lên ăn được?
“Biểu muội, chín rồi, chín rồi, ta đập cho muội.
Để ta bày ra đĩa cho muội ăn.
Quả trứng này có linh khí, ăn vào rất tốt cho việc tu luyện của muội.
Hai mắt Đường Hoan đỏ hoe, cả người run lên, Dạ Diễm đứng bên cạnh nàng ta đã phát hiện ra.
Hắn ta mơ hồ cảm thấy quả trứng kia không đơn giản, chẳng lẽ chính là cơ duyên mà vừa rồi Hoan Nhi nói? Nhưng mà bây giờ trứng bị nướng chín rồi, cũng sắp bị ăn mất, hắn ta cũng không tiện hỏi.
Đường Hoan nắm chặt hai tay, điều khiến nàng ta tuyệt vọng nhất chính là, trước mắt chính là quả trứng thần thú mà nàng ta hằng mong ước, nhưng đã bị Đường Quả và Dạ Chu nướng chín.
Một thứ quan trọng với nàng ta như vậy, hai người đó lại không thèm để ý gì nướng lên.
Đúng rồi, hai người này căn bản cũng không biết đó là trứng thần thú.
Đường Hoan bừng tỉnh, nặng nề thở ra một hơi, nhìn thấy Đường Quả ăn một miếng lòng trắng trứng thì cuối cùng cũng lên tiếng: “Nhị muội, muội có biết đây là trứng gì không?”
Nhìn thấy Đường Quả chỉ hơi sửng sốt một chút rồi lại tiếp tục ăn trứng, nhai nhai nuốt nuốt, Đường Hoan cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.
“Trứng gì thế? Nhưng mà ăn rất ngon, đại tỷ có muốn ăn thử không?”
Đường Hoan: Nàng ta làm sao ăn được?
“Nhị muội, đây là trứng thần thú, muội vậy mà có thể nướng ăn!!!”
Đường Hoan không để ý nhiều nữa, trực tiếp nói ra sự thật.