Nàng ta không tin khi biết đó là trứng thần thú, Đường Quả vẫn còn có thể ăn bình tĩnh như vậy.
Quả nhiên, vừa nói xong câu đó, sơn động lập tức yên tĩnh.
Dạ Diễm kinh ngạc, nhìn chằm chằm quả trứng đã bị cắt ra làm nhiều mảnh, gương mặt phức tạp.
Trứng thần thú???
Đó là trứng thần thú???
Vậy mà lại bị nướng lên ăn.
Đường Hoan cứ tưởng Đường Quả sẽ hối hận, nhưng Đường Quả chỉ ngẩn người một chút rồi lại khôi phục vẻ bình thường, còn ăn thêm hai miếng.
Lần này ăn chậm hơn, dáng vẻ cũng rất hài lòng.
“Ta còn đang thắc mắc tại sao lại ngon như vậy, thì ra là trứng thần thú.” Đường Quả vội vàng đưa một đĩa cho Dạ Chu: “Biểu ca, huynh vất vả rồi, mau ăn một chút đi.
Trứng thần thú rất hiếm gặp, cả đời chắc chỉ ăn được một lần.”
“Đại tỷ, nếu đây thực sự là trứng thần thú thì ta không chia cho tỷ đâu, thực ra ta cũng không thật lòng mời tỷ ăn.”
Đường Hoan giận điên người, nhìn chằm chằm Đường Quả, tất cả biểu cảm không hề che giấu.
Giây phút này Đường Hoan vô cùng căm hận Đường Quả, rõ ràng nàng ta đã được sống lại một lần nữa, vậy mà tại sao vẫn không thể so với Đường Quả?
Cái gì cũng bị đối phương áp chế…Rõ ràng nàng ta đã khiến cha vui vẻ, để nương sống sót, còn chiếm được sự sủng ái của cha.
Rõ ràng Đường Quả ở Đường gia chỉ là một người vô hình, rõ ràng cha đã dành tất cả mọi tài nguyên cho nàng ta, rõ ràng nàng ta đã đi trước Đường Quả một bước, lấy được không gian chế dược.
Tại sao?
Tại sao nàng ta làm bao nhiêu chuyện như vậy mà Đường Quả vẫn có thể ưu tú như thế? Mặc dù thanh danh của đối phương không tốt, nhưng mỗi lần nhắc đến tài năng của Đường Quả thì không ai phủ nhận.
Đường thị còn cho Đường Quả tài nguyên riêng, đúng vậy, nếu như không phải gia tộc Đường thị xen vào chuyện của người khác thì Đường Quả sẽ không có được nhiều tài nguyên như vậy, cũng không thể đi tới ngày hôm nay!
Đường Hoan ghét bỏ Đường thị, nếu ngay từ đầu nàng ta dựa hơi Đường thị chứ không xa cách bọn họ thì có phải là bây giờ Đường Quả chỉ là một người bình thường không?
Dạ Chu nhìn ánh mắt hung dữ của Đường Hoan thì không vui: “Tiểu Thất, Đường đại tiểu thư không thích ở đây, ngươi còn không mau đưa nàng ta đi?”
Dạ Diễm cũng phát hiện Đường Hoan không ổn, nàng ta giống như bị tẩu hỏa nhập ma, nhìn chằm chằm Đường Quả.
Sự hận thù không hề che giấu chút nào, hắn ta nhìn cũng thấy sợ hãi.
Theo điều tra của hắn ta, Đường Quả không nên âm thầm đối phó với Đường Hoan mới đúng.
Đường Quả ra tay lúc nào cũng quang minh chính đại, cho dù là ngày trước hay hay bầy đều ngạo nghễ không che giấu, cả người lúc nào cũng tràn đầy vẻ tiểu thư ngạo nghễ.
Cũng chính vì thế mà hắn ta mới chướng mắt Đường Quả.
Hắn ta không thích dáng vẻ kiêu ngạo này.
“Hoan Nhi, chúng ta đi thôi.”
Dạ Diễm ôm vai Đường Hoan, muốn đưa nàng ta đi.
Đường Hoan nhìn chằm chằm Đường Quả, không nhúc nhích.
Ánh mắt càng ngày càng điên cuồng, giống như muốn lột da Đường Quả.
“Tại sao lại thế? Đường Quả, ngươi dựa vào cái gì mà càng ngày càng tốt hơn? Nếu như không có ta thì ngươi sẽ không thể nào được như ý muốn.
Tất cả là vì ta, do ta mà ngươi mới có được những điều này, tất cả là vì ta, ngươi có biết không? Nếu như không có ta…” Đường Hoan giống như phát điên, nàng ta nhìn sang Dạ Chu, “Ngươi biết không? Nếu như không có ta thì người đàn ông này cả đời cũng sẽ không nhìn ngươi lấy một cái, hắn sẽ không, ngươi mãi mãi chỉ có thể chạy sau lưng hắn mà thôi.
Vĩnh viễn không có được hắn, vĩnh viễn không có được hắn!”
Giọng nói của Đường Hoan càng lúc càng giống như đang nguyền rủa, làm Dạ Chu hoàn toàn tức giận.
Ngay khi hắn muốn ra tay thì Dạ Diễm nhanh hơn một bước, đánh ngất Đường Hoan: “Xin lỗi tiểu hoàng thúc, chúng cháu xin phép đi trước.”