Trong sơn động yên tĩnh, Dạ Chu giận dữ: “Nếu biểu muội không vui thì ta sẽ giết nàng ta.”
Hắn không đùa, lúc nói câu này chứa đầy sát khí.
Chỉ dựa vào câu “Vĩnh viễn không có được” mà Đường Hoan nói đã chọc giận hắn.
Mặc dù Đường Hoan nói Đường Quả, nhưng nếu dựa theo tình huống hiện tại của hắn thì chẳng phải là hắn cũng chỉ có thể nhìn biểu muội, vĩnh viễn không có được sao?
Nếu hắn không nhận ra tâm tư của mình, nếu biểu muội không chủ động hủy bỏ hôn ước, vậy thì có phải biểu muội sẽ giống như lời Đường Hoan vừa nói, chạy theo sau hắn hơn mười năm.
Nhưng hắn lại chạy quá nhanh, thế nên mãi mãi không nhìn thấy biểu muội ở sau lưng, lúc nào cũng nghĩ muội ấy là một kẻ phiền phức, không bao giờ nhìn thấy điểm tốt của muội ấy?
Nghĩ đến tình huống đó, Dạ Chu vô cùng sợ hãi.
Nếu thật sự là như vậy, thế thì chẳng phải chính hắn làm biểu muội tổn thương sao? Nhớ đến mười mấy năm qua, chẳng phải hắn chính là người như thế sao?
Thảo nào, thảo nào cho dù biểu muội có thích hắn đến mức nào thì cũng không chịu thành thân với hắn.
Muội ấy đã đuổi theo hắn mười mấy năm rồi, cũng mệt mỏi tồi.
Hắn bỗng nhiên hiểu được câu nói kia của nàng, nàng nói mệt mỏi, thực sự mệt mỏi.
Hắn mới ở bên biểu muội được mấy tháng, biểu muội đối xử tốt với hắn, nhớ hắn, muốn gặp hắn.
Ngoài việc không đồng ý thành thân với hắn ra thì đối xử với hắn rất tốt.
Hắn cảm nhận được một loại đau khổ cầu mà không được, một loại đau khổ ngọt ngào.
Còn biểu muội đã theo đuổi hắn mười mấy năm, chưa từng nhận được hồi đáp.
Biểu muội kiên trì ở sau lưng hắn, nhưng hắn lại không nhìn thấy, cũng không dừng lại nghiêm túc xác nhận mối quan hệ của hai người.
Hắn hối hận, hắn đau lòng vì tình yêu của biểu muội trong quá khứ, hắn ân hận tại sao lúc đó mình lại tuyệt tình như vậy.
Hắn đáng bị như thế này, đáng bị biểu muội nghiêm phạt.
“Huynh sao thế?”
Đường Quả cảm thấy hơi kì quái, người này đang bình thường tự nhiên sao mắt lại đỏ như thế.
Nói ra sợ người khác không tin, đường đường là tiểu vương gia nước Tiên Bình, một nam nhân mạnh mẽ, vậy mà động một tí là lại khóc, đúng là làm người khác ngỡ ngàng.
“Biểu muội.”
Dạ Chu rên rỉ, không nhịn được bước tới ôm lấy cô: “Để ta ôm một chút, chỉ muốn thoải mái chứ không có ý gì đâu.”
Đường Quả không giãy dụa: “Được.”
“Nhớ nhà sao?”
Dạ Chu dở khóc dở cười, biểu muội thay đổi rồi.
Từ sau khi hủy bỏ hôn ước, nàng không bao giờ… còn là tiểu cô nương cố chấp chạy sau lưng hắn nữa.
Hắn hối hận, hối hận vì mình tỉnh ngộ quá muộn, bỏ lỡ tình cảm của nàng, cũng phụ tấm chân tình của nàng.
“Biểu muội, sau này ta sẽ không bao giờ ép muội phải thành thân với ta nữa.”
“Từ nay về sau ta sẽ ở bên cạnh chăm sóc muội, không đòi hỏi bất cứ chuyện gì.
Chỉ mong được nhìn thấy muội, được chăm sóc muội, được che chở muội, có được không?” Dạ Chu đáng thương nhìn Đường Quả, ôm lấy cánh tay cô không buông: “Ta không ép buộc muội nữa, bởi vì ta không xứng.”
“Hắn không xứng, hắn không xứng có được tình yêu của tiểu cô nương đã từng theo đuổi hắn lâu như vậy.
Hắn nợ nàng mười mấy năm tình cảm, bây giờ có làm gì cũng không thể bù đắp được.
Ban đầu hắn còn tưởng mình chỉ cần đối xử tốt với biểu muội mấy tháng là biểu muội có thể cam tâm tình nguyện gả cho hắn.
Rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì, hắn tưởng hắn là ai chứ?
Đã làm tan nát trái tim biểu muội mà còn muốn muội ấy gả cho mình.
Chính bởi vì trong lòng biểu muội đã không còn tin tưởng vào tình cảm nữa nên mới không muốn gả cho hắn.
Hắn không dám cầu chuyện này, chỉ cầu được ở bên cạnh nàng là tốt rồi.
Sau này biểu muội ở đâu thì hắn ở đấy, chỉ cần nàng không đuổi hắn đi thì hắn sẽ ở bên nàng mãi mãi.
Nếu nàng đuổi hắn đi thì hắn lại lén lút trở về bên cạnh nàng.