Kể từ hôm đó, thái độ của Dạ Chu đối với Đường Quả đã thay đổi.
Không còn đề cập đến chuyện thành thân nữa mà chỉ lặng lẽ ở bên làm bạn với cô, cùng cô nắm lấy mọi cơ duyên.
Một ngày nọ, Đường Quả lấy quả trứng thần thú kia ra, đúng vậy, một quả trứng thần thú.
Cô làm sao có thể ăn trứng thần thú thật cơ chứ? Đây là cơ duyên của nguyên thân, trong trí nhớ của nguyên thân, thần thú là bạn của nàng ấy, làm sao cô có thể ăn thịt bạn của nguyên thân được.
Quả trứng mà cô ăn trước đó chỉ là một quả trứng của yêu thú mà thôi, quả trứng đó cô đã nhặt được trong một thế giới khác.
“Biểu ca, huynh lập khế ước với quả trứng thần thú này đi.”
Cô không lập khế ước, cho dù cô có đạt tới Phá toái hư không thì cũng không thể mãi mãi ở lại thế giới này.
Trong thế giới này, Dạ Chu đã ở bên cô mười năm.
Trong mười năm đó, cô tìm được hết mọi cơ duyên của nguyên thân, thực lực bản thân cũng đạt tới cảnh giới nguyên vương.
Mất mười năm để tu luyện từ nguyên tương đến cảnh giới nguyên vương, ngoài Dạ Chu ra thì không ai có thiên phú như vậy nữa.
Cô đã từng hỏi cảnh giới của Dạ Chu, lúc mới gặp cô là nguyên vương viên mãn, bây giờ là nguyên đế trung kỳ, đã có thể coi là đệ nhất cường giả ở thế giới này.
Nhưng mà Dạ Chu mới hơn ba mươi tuổi mà đã có thể đạt tới cảnh giới mà có nhiều người tốn cả mấy trăm năm cũng không đạt được.
Trứng thần thú cần có khế ước mới có thể đánh thức sinh mệnh của nó, gần đây cô mới nhớ tới nên mới lấy nó ra.
Đưa cho ai cũng lo lắng, vậy thì tốt nhất là giao cho Dạ Chu.
Dù sao thì có thứ gì tốt cô cũng chỉ muốn để lại cho hắn.
Ở thế giới này, Dạ Chu chăm sóc cô rất tốt, cô cũng hơi tham lam cảm giác này, thế nên tất nhiên muốn dành cho hắn những điều tốt nhất.
“Biểu muội, ta không cần.”
Dạ Chu thầm nghĩ, đây vốn là cơ duyên của biểu muội, hắn lấy làm gì.
Những thứ tốt nhất trong thiên hạ nên dành cho biểu muội mới đúng.
“Ta muốn để biểu ca lập khế ước, biểu ca, huynh có đồng ý hay không?”
Đối mặt với yêu cầu của Đường Quả, Dạ Chu không thể nào từ chối được.
Hắn không cam lòng nhưng vẫn lập khế ước với trứng thần thú.
Quả nhiên, vừa có khế ước, trứng thần thú lập tức thức tỉnh.
Dạ Chu là người lập khế ước nên nó rất thân cận với Dạ Chu.
Nhưng mà hình như nó cũng hơi nghi ngờ, vẫn còn vòng quanh Đường Quả một vòng.
Dạ Chu buồn cười: “Muội nhìn kìa, nó cũng đang nghi ngờ, chắc nó cảm thấy muội mới là chủ nhân của nó.”
“Ngoan ngoãn đi theo biểu ca, biểu ca sẽ đối xử tốt với ngươi.”
Trứng thần thú nghe thế mới trở về bên cạnh Dạ Chu.
Dạ Chu thu nó vào, nếu đã có khế ước thì hắn nhất định chăm sóc tốt cho nó.
“Biểu ca, chúng ta quay về Bình thành thôi.
Đã ra ngoài mười năm rồi, ta muốn trở về nhìn một cái, nói không chừng sau này không có cơ hội trở về nữa.”
Dạ Chu cũng cảm thấy như vậy, lần này ra ngoài đã lâu, hắn cũng hơi nhớ hoàng huynh trong hoàng cung.
Mặc dù vẫn thường xuyên có thư từ qua lại nhưng cũng không thể so với gặp trực tiếp.
Hôm nay hai người đã là một trong số những cường giả, nhanh chóng trở lại Bình thành.
Sau khi trở về Bình thành, hai người tách nhau ra, Dạ Chu về hoàng cung, Đường Quả trở lại Đường gia.
Cô quay về Đường gia vì mấy mục đích, thứ nhất là xem xem Đường gia bây giờ như thế nào, ám chỉ đám người Đường Hạo Huy, Đường Hoan.
Mặt khác là về thăm Đường thị, cô rất có tình cảm với gia tộc này.
Cô đi tìm tộc trưởng Đường thị, tộc trưởng nghe tin cô trở về thì hào hứng ra đón.
Nhìn thấy Đường Quả thì lập tức chấn động.
Ông ta đã đến cảnh giới nguyên quân viên mãn mà còn không nhìn thấu được Đường Quả.
“Đường trưởng lão.” Tộc trưởng nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng chắp tay, gương mặt tươi cười: “Chúc mừng Đường trưởng lão.”