Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


Trước đây ông ta làm những chuyện đó là có mục đích.

Bởi vì ông ta nhìn thấy được Đường Quả là một người tiền đồ vô lượng, hơn nữa cũng chán ghét hành vi của Đường Hạo Huy, thương hại Đường Quả.
Không ngờ tiểu cô nương năm xưa bây giờ đã đạt đến trình độ này, thực sự cảm động vô cùng.
Đường Quả càng ưu tú thì ông ta lại càng chướng mắt Đường Hạo Huy.
“Có chuyện này ta muốn nói rõ với Đường trưởng lão.

Sau khi tham khảo ý kiến của tất cả các vị trưởng lão, vị trí gia chủ của Đường Hạo Huy đã bị thu hồi.”
Đường Quả mỉm cười: “Tộc trưởng quyết định là được rồi, ta không quan tâm đến chuyện đó.”

Tộc trưởng cũng biết Đường Quả không có tình cảm gì với Đường Hạo Huy, nói không chừng còn rất vui với quyết định này.
“Lần này trở về chủ yếu là để đến thăm tộc trưởng và các vị trưởng bối trong tộc, đa tạ mọi người đã chiếu cố.”
Từ trước đến nay cô luôn là người có ân báo ân, Đường Quả lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho tộc trưởng: “Đây là thứ ta để lại cho Đường thị.

Tộc trưởng là một người công bằng, chắc là biết nên đưa cho ai, vậy nên ta xin nhờ tộc trưởng bảo quản nó.”
“Trong đó là những kinh nghiệm điều chế một số đan dược mà ta tâm đắc, tộc trưởng hãy chọn một người có thiên phú không tệ để bồi dưỡng.”
“Đúng rồi, ta chỉ có một yêu cầu, đó là những thứ này nhất định không được rơi vào nhất mạch của Đường Hạo Huy, cho dù là Bạc Vân Tư cũng không được.”
Tộc trưởng mừng rỡ, Đường Hạo Huy đúng là đã hoàn toàn làm tổn thương Đường trưởng lão.
“Đa tạ Đường trưởng lão.”
Lúc đầu tộc trưởng còn tưởng là một ít linh đan thần dược và một số công thức chế thuốc của Đường Quả.

Nếu nói vô cùng coi trọng thì cũng không phải, dù sao Đường Quả cũng đã rời đi hơn mười năm rồi.
Chờ đến lúc Đường Quả chào từ biệt, nói không biết lần sau quay lại Bình thành là bao giờ thì tộc trưởng mới mở xa.

Tộc trưởng mở ra nhìn, vừa nhìn đã sợ đến ngây cả người.
“Cái này…”
Tộc trưởng vội vàng cất giữ chiếc nhẫn cẩn thận, nước mắt lưng tròng.


Tên của Đường Quả nhất định vào được ghi vào sổ công đức của Đường thị.
Một phần này đã đủ để Đường thị phát triển mấy trăm năm.
Đường Quả ngồi trong quán trà, nghe những người dân Bình thành bàn tán về Đường Hoan.
Đã từ lâu cô không quan tâm đến mấy chuyện này, cô biết từ sau khi chia tay ở sơn cốc, tốc độ tu luyện của Đường Hoan càng ngày càng chậm,.
Đường Hạo Huy tưởng nàng ta đang đến giai đoạn thắt nút trong luyện tập.

Nhưng mà đã mấy năm trôi qua mà cảnh giới của Đường Hoan vẫn không có gì thay đổi.
Không những tu luyện không có tiến bộ mà tính cách của nàng ta cũng càng ngày càng nóng nảy, lúc luyện dược cũng không thể nào tĩnh tâm.

Ngay cả khi có không gian luyện dược hỗ trợ thì cũng là luyện mười nổ chín.


Dần dần, mọi người không còn nói đến tài năng của Đường Hoan nữa mà chỉ nói đến những sa ngã và sai lầm.
Nhắc cũng thật trùng hợp, mấy ngày trước Đường Hoan còn đến cửa tiệm của mình, đúng vậy, cửa tiệm đan dược.
Nàng ta tự xưng là sau lưng mình có một sư phụ, có thể cung cấp tất cả các loại linh dược cao cấp, thực ra tất cả chúng đều được tinh luyện trong không gian luyện dược.
Đúng rồi, bây giờ nàng ta còn là thất hoàng tử phi, Dạ Diễm một phần vì thích nàng ta, một phần vì không thể rời bỏ được linh đan mà nàng ta tu luyện, thế nên mười năm trước đã thành thân.
Nói về chuyện bây giờ, mấy hôm trước có một nữ tử thần bí xông vào tiệm thuốc, không nói không rằng tấn công Đường Hoan.
Người đến rất hung dữ, so với Đường Hoan mấy năm không chút tiến bộ thì đối phương mạnh hơn một chút.
Đường Hoan không ngờ có người đến gây bất lợi cho mình, trong lúc nhất thời vô ý đã bị đối phương cắt đứt gân tay gân chân, cuối cùng Đường Hoan bị lột sạch quần áo ném ra đường.
Lột sạch không lưu lại chút gì, cả người trần như nhộng bị ném ra đường như thế làm quần chúng xem đã con mắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận