Dạ Chu không bỏ cuộc, tìm khắp các bí cảnh.
Hắn giống như một người không biết mệt mỏi, tìm kiếm không ngừng nghỉ, không bao giờ ngừng nghỉ.
Lâu dần, tất cả mọi người ở thế giới này đều biết Dạ Chu là một người như thế nào.
Người này không tham luyến quyền lực, không theo đuổi tu vi, hắn tu luyện trở nên cường đại chỉ để tìm một người.
Có người nói hắn tìm thê tử của hắn, hai người bọn họ cùng nhau đến đây nhưng hắn đã đánh mất nàng.
Có người nhìn thấy hai mắt người đàn ông cường đại này đỏ hoe, đau lòng nói mình đã đánh mất nương tử của mình, trong lòng vô cùng đau đớn.
Thực ra người này cũng đang suy đoán, sợ là thê tử của hắn đã gặp phải nguy hiểm, đã không còn trên đời này nữa.
Nhưng cho đến tận bây giờ hắn vẫn không bỏ cuộc.
Sau đó lại có ai nói cho hắn biết trên thế giới này có một bí cảnh, trong bí cảnh đó có một chiếc gương thần, có thể cho hắn cơ hội nhìn thấy những gì mình muốn thấy.
Nhưng bí cảnh này vô cùng nguy hiểm, muốn tiến vào tìm thấy tấm gương một cách thành công thì thực lực phải thật cường đại.
Thế là bọn họ không tìm thấy người đàn ông điên cuồng tìm thê tử kia nữa.
Có người nói hắn đã bỏ cuộc, cũng có người nói hắn tuyệt vọng bế quan.
Một ngàn năm trôi qua, khi màn đêm vừa buông xuống thì Dạ Chu xuất hiện.
Mọi người chợt nhận ra họ đã không thể nhìn thấu nam nhân này nữa rồi.
Hắn chỉ nói với mọi người một câu, hắn sẽ đi tìm chiếc gương kia, lần này hắn nhất định phải tìm được tung tích thê tử của mình.
Mọi người đều nói: “Hắn điên rồi, ngu xuẩn.”
Dạ Chu sau khi tiến vào bí cảnh, trải qua muôn vàn khó khăn, cuối cùng cũng đã tìm thấy chiếc gương.
Hắn cầm chiếc gương cổ, vẻ mặt vô cùng thành kính, đáy mắt ngập tràn chờ mong.
Một người cường đại như hắn mà vành mắt cũng đỏ bừng, lắp ba lắp bắp lên tiếng: “Ta muốn nhìn thấy biểu muội, ta muốn biết sau khi xa nhau muội ấy đã đi đâu, bây giờ muội ấy đang ở nơi nào.”
“Ta không nhìn thấy nàng ấy đang ở đâu, nhưng có thể nhìn thấy hình ảnh cuối cùng của nàng ấy trên thế giới này.”
Nghe gương thần nói thế, trái tim Dạ Chu trầm xuống, nhưng cũng cảm thấy hơi vui mừng, nói như vậy là biểu muội vẫn còn sống đúng không?
“Được.”
Ngay sau đó, trong gương xuất hiện hình ảnh lúc Đường Quả và hắn tách nhau ra, nụ cười tuyệt đẹp, trong gương truyền ra giọng nói của cô.
“Biểu ca, không biết huynh có nghe thấy hay không, nhưng có thể ta sẽ không thể xuất hiện ở cùng một thế giới với huynh.
Ở mỗi thế giới ta chỉ là khách qua đường, vĩnh viễn không có cách nào dừng lại.”
“Ta hết giận rồi, mặc dù trong lòng vẫn ghi thù nhưng tấm chân tình của huynh suốt năm trăm năm qua đã khiến ta cảm động.
Đáng tiếc, ta không có cách nào ở bên cạnh huynh, bảo trọng.”
Hình ảnh trong gương chìm vào bóng tối, cũng không thấy Đường Quả nữa.
Dạ Chu bật khóc, cầm chiếc gương lắc lư muốn nhìn thấy biểu muội của hắn.
“Lừa gạt, muội là một tên lừa gạt.”
“Biểu muội, muội là một tên lừa gạt.”
Cuối cùng, Dạ Chu lau nước mắt, đặt gương về chỗ cũ, triệu hồi thần thú mà trước đó Đường Quả đã đưa cho mình, đó là một con phượng hoàng.
“Chủ nhân?”
Phượng hoàng cảm nhận được khế ước đã được Dạ Chu xóa bỏ thì không sao hiểu được.
Thựa ra từ khi đi theo Dạ Chu đến nay nó chưa từng bị ấm ức gì, Dạ Chu quá cường đại, rất hiếm khi cần nó hỗ trợ.
Bản thân nó chỉ là một con phượng hoàng ăn no chờ chết.
“Sau này ngươi tự đi đi.”
Không đợi phượng hoàng nói thêm cái gì, hắn phất tay một cái, phượng hoàng đã bị ném ra khỏi bí cảnh.
“Tên lừa gạt, cho dù muội đã đến thế giới nào thì ta đều sẽ tìm được muội, muội đã hứa sẽ thành thân với ta.”
Dứt lời, Dạ Chu không chút do dự tự tiêu tán tu vi trở về hư vô.
Hắn đứng tại chỗ mỉm cười, cảm nhận sức lực dần dần rút đi.
Vào giây phút cuối cùng trước khi ý thức biến mất, tình cảm mạnh mẽ ban đầu cũng dần dần nhạt nhòa.
Đôi mắt tràn đầy tình cảm cũng mờ đi, con ngươi khẽ rũ xuống, hắn đưa tay chạm lên vị trí trái tim: “Đây chính là tình yêu mà muội đã nói?”
“Muội vô tình như thế cũng không khiến ta lùi bước.” Hắn mỉm cười, trong nháy mắt tiêu tan khỏi trời đất: “Thế giới tiếp theo chắc có thể gặp lại, ta rất mong chờ được gặp lại muội.”.