Hệ thống sâu kín: [Ký chủ, đừng giả bộ nữa, cô mài bề mặt của quả trứng bóng loáng như vậy, không phải muốn Kỷ Tiểu Tư hiểu lầm quả trứng này có thể ấp được à? Cô xấu xa như vậy, mẹ cô có biết không, cha cô có biết không? Người đàn ông của cô có biết không?]
"Ta không có đàn ông."
[Ngụy Việt.]
Đường Quả: ".
.
.
.
.
."
Cô hơi nhức đầu, tên Ngụy Việt này đúng là dầu muối không ăn, bây giờ cô đã không quấn lấy cậu ta nữa, dù sao cũng không có kết quả.
Chờ sau khi hoàn thành những gì mình muốn làm, cô sẽ rời khỏi thế giới này.
Không biết tại sao, đi ngang qua vội vã như vậy, trong lòng có chút tiếc nuối.
Nhớ tới mấy thế giới trước, cô cười nhạo một tiếng, cuối cùng vẫn lưu luyến tình yêu của con người.
[Ký chủ, nếu cô thiếu tình yêu thì chọn một mục tiêu khác đi, trên thế giới này còn rất nhiều đàn ông xuất sắc, lấy thủ đoạn của cô, ngoắc tay một cái là đối phương sẽ tha thiết chạy tới chiều chuộng rồi.]
Đường Quả im lặng, "Ngươi coi ta là cái gì, ta chỉ kế thừa tình cảm của nguyên thân, nếu Ngụy Việt không dứt khoát từ chối, thì phần tình cảm này không biến mất được, hơn nữa, ta nhìn đến nhìn đi, cũng chỉ thấy Ngụy Việt trông có vẻ thuận mắt hơn một chút."
[Ha ha.
.
.
.
.
.]
Ha ha thuận mắt cái MMP ấy, cô muốn khống chế tình cảm thì không phải khống chế tùy ý à, chẳng phải là sở thích ác độc của Ký chủ này sao?
Thành viên nhóm chat vẫn đang trao đổi, bởi vì Kỷ Tiểu Tư lần lượt gọi từng người.
[Tử Vân chân nhân]: Trứng gì?
[Kỷ Tiểu Tư]: Chính là quả trứng trong lì xì của trưởng nhóm mà lần trước cướp được ấy, tôi vẫn giữ lại, hôm nay phát hiện nó có mùi thối.
Cũng bởi vì một tháng trời mới bốc mùi, Kỷ Tiểu Tư hoàn toàn không nghĩ rằng quả trứng này đã chín, sao cô ta biết được, đó là bởi vì năng lượng bên trong quả trứng ta tản đi hết nên mới bắt đầu hỏng.
Lúc này khóe miệng Tử Vân chân nhân giật giật, cảm thấy Kỷ Tiểu Tư thật là ngu ngốc, để trứng một tháng không thối mà được à?
[Xích Tiêu chân quân]: Mặc dù đồ ăn trưởng nhóm đưa rất ngon, Kỷ Tiểu Tư cô cũng không cần để quả trứng cả tháng trời chứ, một tháng không hỏng mới lạ.
[Ma Tông Tông chủ]: Không thể không nói, quả trứng kia ăn rất ngon, may là bản tôn quay lại sớm, giành được một quả cuối cùng, ăn thật sự rất ngon.
Kỷ Tiểu Tư, mấy thứ trưởng nhóm đưa cô ăn sớm đi, bên chỗ cô không có phương pháp bảo quản đặc biệt, để lâu sẽ không còn tác dụng nữa.
Kỷ Tiểu Tư trợn tròn mắt.
Quả trứng kia đã chín rồi? Có thể ăn được? Không phải là Thần Thú?
Đường Quả có thể tưởng tượng ra được biểu cảm lúc này của Kỷ Tiểu Tư.
Cô ngồi yên trên ghế, phát ra tiếng cười nhẹ, khiến Ngụy Việt ngồi cùng bàn nhìn sang, vừa nhìn thì có chút sững sờ, cho dù có một vết sẹo xấu xí, vẫn không che được phong thái của cô, đến khi Đường Quả nhận ra thì cậu hốt hoảng nằm xuống bàn giả bộ đang ngủ.
"Quá ngu ngốc, ha ha ha."
Hệ thống: [.
.
.
.
.
.] Đúng là hơi ngu ngốc, rõ ràng là nữ chính, tại sao lại ngu ngốc như vậy, để một tháng trời, nó khó mà tưởng tượng nổi quả trứng này đã thối đến mức nào rồi.
Nhưng mà, Ký chủ vui vẻ là được rồi, Ký chủ vui vẻ, khi rời khỏi thế giới này thì năng lượng của nó sẽ rẹt rẹt rẹt tăng vùn vụt.
Lòng tự trọng đâu?
Lòng tự trọng có quan trọng bằng năng lượng không?
[Kỷ Tiểu Tư]: Trưởng nhóm, cô ở đâu? Quả trứng này thật sự là trứng chín à?
Kỷ Tiểu Tư không tin lắm, vẫn muốn xác nhận lại.
Đường Quả đúng lúc xuất hiện, nói sự thật cho Kỷ Tiểu Tư.
[Hoa khôi của trường]: Cô vẫn còn giữ à?
Một bộ ta không hề biết chân tướng, khiến hệ thống chửi thề nhiều lần, Ký chủ đa nhân cách thật là đáng sợ.
Về cơ bản Kỷ Tiểu Tư đã chắc chắn đây là trứng chín, cô ta đã đập quả trứng thối hoắc kia ra, mùi hôi thối lan ra khắp phòng, cô ta bị xông cho suýt ngất.
[Hoa khôi của trường]: Đúng vậy, nếu hỏng thì cô nhanh chóng xử lý đi, nhất định đừng có đập ra.
.
.
.
.
.
Kỷ Tiểu Tư thấy được tin này, trong lòng có linh cảm xấu.
[Kỷ Tiểu Tư]: Tôi.
.
.
.
.
.
Tôi đập nó ra rồi..