Đường Quả vừa ăn cơm, vừa cười hì hì nhìn Ngụy Việt mang vẻ mặt không được tự nhiên, đang cầm hộp cơm, "Còn nói không thích tôi, sao lại quan tâm tôi như vậy."
Ngụy Việt: ".
.
.
.
.
." Cậu hối hận.
Đúng vậy, vừa rồi cậu làm cái gì thế, có quỷ mới biết tại sao cậu lại làm như vậy.
Ngụy Việt nghi ngờ cậu bị trúng tà, mới có thể làm ra chuyện phi lý như vậy.
Cậu vội vã ăn cơm, không thèm để ý hình tượng, cố gắng dùng cái này để quấy rối suy nghĩ lung tung của mình.
Cậu chỉ nể tình là bạn cùng lớp, giúp đỡ một chút thôi.
"Trước giờ cậu đều không thích giúp đỡ bạn học, hôm nay làm nhiều như vậy, nếu không phải cậu thích tôi, thì cậu phải nói cho rõ ràng, nếu không thì tôi sẽ hiểu lầm, " Đường Quả gắp đồ ăn, ăn đến là ngon miệng, "Nhưng mà cậu có giải thích cũng vô ích, trước giờ tôi đều cho rằng cậu thầm mến tôi, bây giờ còn làm ra nhiều chuyện không phù hợp với hành vi của cậu như vậy, cậu có giải thích thế nào cũng không tẩy sạch được."
Ngụy Việt: ".
.
.
.
.
." Sao cậu không để cô đói chết luôn đi?
"Vừa rồi cậu vội vàng ôm tôi từ lớp học đến phòng y tế, lại cẩn thận ôm tôi từ phòng y tế về lớp học, mọi người trong trường đều nhìn thấy, bây giờ chắc là tin đồn về tôi đang lan tràn bên ngoài rồi, không tin thì cậu mở group của trường lên mà xem, không chừng còn có cả hình cậu ôm tôi nữa đấy."
Bị Đường Quả nói như vậy, vẻ mặt Ngụy Việt cực kỳ đặc sắc, cậu đã nghĩ đến hậu quả gì, lành lạnh nhìn Đường Quả.
Người sau mỉm cười bất đắc dĩ, một bộ là cậu động thủ, cô cũng không yêu cầu, để cậu lau mặt một cái, sự trong sạch của cậu bị cô gái này hủy hoại rồi.
"Sự trong sạch của tôi đã bị cậu hủy hoại rồi, bắt đầu từ hôm nay, dù là ngoài trường hay trong trường, mọi người đều biết tôi là người của cậu."
Ngụy Việt không cầm nổi đũa nữa, người của cậu cái beep ấy, cậu chỉ quan tâm tới bạn cùng lớp thôi.
.
.
.
.
.
Cậu mím môi, giống như có giải thích thể nào cũng vô dụng.
"Tôi nghe nói cậu có rất nhiều kẻ thù."
Chân mày của Ngụy Việt chưa hề buông lỏng, càng ngày càng nắm chặt đôi đũa trong tay.
"Sau này tôi ra khỏi trưởng thì cậu phải bảo vệ tôi đấy nhé." Đường Quả giương mắt nhìn Ngụy Việt, "Dù sao tôi cũng đã là người của cậu."
Ngụy Việt: ".
.
.
.
.
." Cậu có thể phủ nhận rồi trực tiếp rời đi không?
Cậu đâu có ngờ, ôm một cái liền dính chặt, kéo cũng không kéo xuống nổi.
Khi cậu còn đang mâu thuẫn, Đường Quả đột nhiên bật cười.
"Được rồi, bạn học Ngụy Việt, đừng có xoắn xuýt nữa, tôi có tài xế riêng, còn có vệ sĩ bên ngoài trường, không cần cậu bảo vệ." Đường Quả cười tủm tỉm, "Cậu không thích thì quên đi, dù sao tôi cũng biết cậu thầm mến tôi, hôm nay cảm ơn cậu lấy cơm giúp tôi."
Ngụy Việt: ".
.
.
.
.
." Vẽ gió nói thay đổi là thay đổi ngay, cậu đang chuẩn bị nói sau này ra khỏi trường thì báo tên cậu, cậu sẽ bảo vệ cô.
Nhìn dáng vẻ không thèm quan tâm của cô, cậu hơi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại phảng phất có chút thất vọng, cũng đúng, dù gì cô cũng là thiên kim nhà họ Đường, với chuyện xảy ra trước đây, nhà họ Đường sao có thể không phái người bảo vệ cô được.
Thật là kỳ lạ, sao cậu lại có thể lo lắng cho cô gái mắc chứng ảo tưởng này, nhất định là cô có vấn đề.
Đường Quả từ từ dùng xong bữa trưa, khẩu vị còn rất tốt, trái lại Ngụy Việt có chút không tập trung, ăn xong, cậu mang rác đi vứt, vội vàng chạy ra khỏi lớp học.
Đi tới cửa, cậu lại dừng lại, như bị ma quỷ xui khiến quay đầu nói một câu: "Sau này nhớ phải ăn cơm đúng giờ, cậu cũng không béo."
Nói xong thì thấy Đường Quả cười tủm tỉm, dáng vẻ tôi biết cậu quan tâm tôi, cậu ảo não vỗ vỗ đầu, chạy thật nhanh ra khỏi lớp học, giống như đằng sau có ma nữ đuổi theo vậy..