“Đánh nhau hả?”
Sau khi tan học, Đường Quả cười ha ha nhìn thấy mặt mũi bầm dập của Nguỵ Việt thì hỏi.
Nguỵ Việt bị ánh mắt kỳ lạ của cô nhìn mà thấy sởn tóc gáy.
Hôm nay cậu chắc không trốn học rồi, đáng ghét, thật không biết sáng nay cậu có phải trúng tà rồi không.
“Cần cậu lo ư?”
Đường Quả mỉm cười, lấy rượu thuốc từ trong cặp ra đưa tới trước mặt của Nguỵ Việt: “Nè, bạn trai tương lai có thể là tên côn đồ, cũng may tôi có chuẩn bị trước.”
“Cậu lau đi, gương mặt đẹp trai như vậy, bị thương thì nhìn không đẹp đâu.”
Vẻ mặt của Nguỵ Việt càng ngày càng có gì đó không đúng, cậu không dám nhìn Đường Quả.
Đường Quả chắc là điên rồi, cô nói lớn như vậy, sợ người khác không nghe thấy sao?
Nhìn ánh mắt của các bạn khác trong lớp, tức giận quá, không giải thích được rõ ràng.
“Cậu có phải đang chờ tôi bôi thuốc cho cậu không vậy?” Đường Quả làm ra vẻ như muốn bôi rượu thuốc.
Nguỵ Việt bị doạ một phen.
Cậu nhanh tay cầm lấy chai rượu thuốc rồi vội nói: “Không cần đâu, tự tớ làm được.”
“Được được, cậu tự làm đi bạn trai à.”
“Cậu …… ” Nguỵ Việt mím môi: “Cậu đừng nói bậy.”
“Ây da, cũng đã ôm rồi.
Tôi vừa mới lấy danh nghĩa bạn gái tặng thuốc cho cậu, cậu cũng đâu có phủ nhận.” Đường Quả chớp chớp mắt: “Cậu bôi thuốc đi, không chọc cậu nữa, tôi đi đọc sách.”
“Sắp tới kỳ thi cuối cùng rồi.” Vẻ mặt của Đường Qủa nghiêm túc: “Lần này tôi sẽ đứng nhất lớp.”
Giọng của cô không nhỏ, người trong lớp đều nghe thấy.
Nhất là Phó Trác Thư đứng nhất lớp lần trước cũng nghe thấy.
2 người không có điểm chung, có thể khiến cậu ta nhớ Đường Quả chỉ vì cô là người đứng thứ hai trong khối lớp 10, đứng thứ 3 cả lớp.
Những ngày gần đây, tên của Đường Quả nổi tiếng cả trường.
Mọi người đều biết cô bị người ta tạt axit, một số người tưởng cô đắc tội người ta.
Nhưng bạn học lớp 10 mới biết, cô hoàn toàn do tay bay vạ gió, nhưng mặc kệ giải thích ra sao, những người khác cũng không tin.
Phó Trác Thư vẫn đứng trong góc, chú ý tới cô gái bị hủy dung mạo nhưng vẫn chói lọi.
Trước khi Kỷ Tiểu Tư xuất hiện trong tầm mắt của mình, người mà cậu ta chú ý nhất trong số nữ sinh trong trường chính là Đường Quả.
Không biết lúc nào, Kỷ Tiểu Tư đã chiếm trọn tầm nhìn của cậu ta, nhưng thấy bình thường Đường Quả cười ha ha trêu chọc Nguỵ Việt, cậu ta vẫn bất giác bị thu hút.
Cậu ta cũng mơ màng, người thu hút cậu ta rốt cuộc là Đường Quả hay Kỷ Tiểu Tư.
Ngay từ khi còn học cấp hai, Đường Quả đã được mọi người chọn làm hoa khôi, ánh mắt của cô luôn hướng về tên côn đồ Nguỵ Việt, trước giờ cô chưa từng nhìn ai khác.
Mọi người đều nói, hoa khôi họ Đường rất đẹp, đầu óc thông minh, nhưng là một người mù.
Cậu ta cũng hơi tán đồng.
Cậu ta không biết đây có phải là đố kỵ hay khôn, mãi tới khi Kỷ Tiểu Tư xuất hiện, cậu ta hình như lại cố tình lơ đi người này.
[Ký chủ, nam chủ lén nhìn cô kìa.]
Đừng nói hệ thống đã thăng cấp, chính là hệ thống lúc trước đã thăng cấp, muốn quét bất cứ ai đang chú ý tới Đường Quả thì cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hệ thống cảm thán, không hổ là ký chủ của nó, còn chưa trêu ghẹo mà đã khiến nam chủ chìm đắm rồi.
“Ngươi nhìn ta thì liên quan cái quái gì, ta đâu có hứng thú với cậu ta.”
[Ký chủ, cô không cảm thấy giành lấy nam chủ là sự trả thù lớn nhất dành cho Kỷ Tiểu Tư ư?] Hệ thống mơ màng hỏi, tranh giành giữa con gái với nhau không phải là như vậy sao?
Đường Quả chế nhạo: “Vì đối phó một Kỷ Tiểu Tư thì muốn kêu ta đi quyến rũ người mà ta không hứng thú à.
Ta cũng không có rảnh, vẫn là Nguỵ Việt đáng yêu, nhìn là đã muốn chọc, đáng yêu thật, đơn thuần nữa.
Tình yêu của cậu chắc chắn cũng khiến người ta tham lam.”
Hệ thống: ký chủ cún.