“Cậu có thể nào đừng nhìn tôi như vậy không? Học sinh ngoan, cậu vẫn nên học hành cho tử tế, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của thầy rồi.”
Nguỵ Việt thật sự không chịu được, lúc lên lớp thì ngủ, có một ánh mắt nghiêm túc quét qua cậu.
Khoé miệng của Đường Quả giương lên nụ cười, ánh mắt di chuyển, nhìn sang người của Kỷ Tiểu Tư đang giải quyết chuyện trước mắt.
Kỷ Tiểu Tư trong nhóm đã có được không ít đồ tốt, ăn mấy viên thuốc thì đầu óc trở nên minh mẫn, đầu óc cũng thông minh không ít.
Nhiều bài kiểm tra học kỳ này, thành tích tiến bộ rất nhiều, coi như thu hút sự chú ý của thầy.
Chuyện này thỉnh thoảng trong lớp sẽ bị thầy kêu lên giải đề, Kỷ Tiểu Tư cũng vui vẻ biểu hiện.
“Rất tốt, bạn học Kỷ Tiểu Tư tiến bộ rất nhiều, cũng sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi, dạo này phải chú ý học hành, có chuyện gì khó khăn thì lên văn phòng gặp thầy nha.”
Kỷ Tiểu Tư nở nụ cười ngọt ngào: “Dạ, em biết rồi thưa thầy.”
Cô ta bước xuống dưới ánh mắt ghen tị của các bạn cùng lớp, cô ta vô tình liếc nhìn vị trí của Đường Quả, đúng lúc cô ta thấy dáng vẻ Đường Quả cười ha ha thì thấy hốt hoảng, cô ta bước nhanh về chỗ ngồi của mình.
“Đề phía dưới ……” Thầy giáo quét mắt, học sinh chột dạ thì cúi đầu, hy vọng thầy lơ đi: “Đường Quả, em lên đây.”
Thầy giáo thấy ánh mắt Đường Quả có vẻ thương hại, một cô gái xinh đẹp mà bị huỷ dung nhan như vầy …….
nói không tức giận thì là giả.
Đường Quả không những xinh đẹp, thành tích cũng xuất sắc, thành tích hạng 3 cả lớp, không phải ai cũng có thể đạt được.
Giáo viên tất cả các môn đều rất lo lắng, cũng không dám tìm Đường Quả, sợ cô tăng thêm gánh nặng tâm lý.
Mọi người đều nhìn sang Đường Quả.
Thành tích của hoa khôi rất tốt, nhưng xảy ra chuyện thì họ cũng không chắc chắn, cô có phải đã yên tâm ngồi xuống học hành hay không, nhất là hoa khôi họ Đường vẫn không hề kiêng dè gì so với lúc trước.
Bất kể là lên lớp hay tan học, cũng không ngừng chọc ghẹo bạn học Nguỵ Việt.
Lẽ nào cô muốn dùng cách này để phát tiết?
Đường Quả đi tới bục giảng, cầm viên phấn, chỉ quét lên đề trên bảng đen rồi bắt đầu giải.
Đây là khối hình học, theo ý tưởng giải bài của người bình thường, chắc chắn phải đánh dấu một số đường nét chấm và nét liền trên đồ thị rồi mới giải.
Còn Đường Quả giống như một bộ não siêu mạnh, cô không cần làm nháp, chỉ viết lên thôi.
Phó Trác Thư thấy đề trên bảng đen thì hơi cau mày.
Đề này thật ra nằm ngoài đề cương, cậu ta đã từng xem trong sách giáo lớp 11.
Nhìn bóng dáng gầy gò quay lưng lại với cậu ta, cậu ta thấy hơi lo lắng.
“Thầy ơi, em giải xong rồi.”
Đường Quả di chuyển một bước, để mọi người đều nhìn thấy đáp án phía trước.
Cho dù có đáp án, cũng có rất nhiều bạn học không hiểu.
Bạn học nào hiểu thì lại nhìn Đường Quả với vẻ khâm phục.
Không hổ là hoa khôi họ Đường thành tích nổi trội, đề này cũng biết giải.
Thầy giáo hơi ngạc nhiên: “Chính xác.”
“Hoàn toàn chính xác.
Đáp án của bạn học Đường Quả rất hoàn hảo.”
Thầy giáo đã xem đáp án của Đường Quả là đáp án chuẩn cho cả lớp, theo đáp án này, bạn học thật sự ngày càng khâm phục cô.
Đôi mắt của Phó Trác Thư cũng sáng lên, hình như cô còn lợi hại hơn trước đây.
Lúc Nguỵ Việt đang nằm ngủ thì thức dậy, cậu lén nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh mình, tim đập thình thịch, càng đập càng nhanh, không thể kiểm soát.
Chuyện này là sao vậy?
Cậu bị bệnh rồi sao? Tại sao cứ nhìn cô là không kiềm chế được?
Kỷ Tiểu Tư cúi đầu, ánh mắt rất phức tạp, cô ta lén lấy điện thoại ra, bấm mở nhóm chat.
[Kỷ Tiểu Tư]: Tử Vân chân nhân, không biết chỗ ông có viên thuốc nào khiến đầu óc trở nên thông minh tuyệt đỉnh hay không?.