Kỳ thi cuối kỳ đã đến như dự kiến, toàn trường rơi vào trạng thái căng thẳng.
Khi thi là xáo chỗ ngồi rồi đánh lại số thứ tự, trong một phòng thi có các học sinh ở các lớp khác nhau, sắp xếp theo thứ hạng.
Lần trước Đường Quả đứng thứ ba trong lớp, nên đương nhiên cô sẽ ngồi ở ghế thứ ba.
Chỗ ngồi đầu tiên là Phó Trác Thư, khi cậu bước vào thì theo bản năng nhìn về chỗ của Đường Quả một cái.
Không biết cậu ta nghĩ như thế nào lại đi đến trước mặt Đường Quả nói: "Cố lên.
"
Không đợi Đường Quả nói gì thì cậu ta đã trở lại vị trí của mình.
"Bị bệnh à?"
Hệ thống hừ hừ: [Nam chính đã thầm mến cô.
]
"Liên quan cái rắm gì đến tôi, tôi đâu có thích cậu ta đâu, không phải cậu ta với Kỷ Tiểu Tư đang ở bên nhau sao? Lại còn thầm mến tôi cái đéo gì vậy.
"
Hệ thống hum: [Thế thân đó] Kí chủ mới chính là người mà nam chính yêu, Kỷ Tiểu Tư chỉ là thế thân.
"Cũng méo liên quan gì đến tôi.
"
Đường Quả chế nhạo, cô đâu có trêu chọc gì đối phương đâu, cũng mặc kệ chuyện của cậu ta, có trách thì trách sức quyến rũ của cô quá lớn, luôn khiến người khác không kiềm chế được.
Môn thi đầu tiên là Ngữ Văn, sau khi Đường Quả nhận bài thi thì không ngẩng đầu lên nữa.
Cô đã đi qua rất nhiều thế giới, cộng thêm có một bộ não thông minh, thi cái gì cũng đều rất dễ dàng.
Toàn bộ phòng học chỉ nghe thấy tiếng xột xoạt, một tiếng sau, Đường Quả nộp bài.
Cô không dò lại, đó là vì cô có đủ tự tin.
Phó Trác Thư không khỏi ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cô, trong mắt hiện lên một tia lo lắng mà thậm chí cậu ta cũng không biết.
Bước ra khỏi phòng học thì cô liền thấy Ngụy Việt đang nằm nhoài trên lan can, cô mỉm cười nhìn cậu.
"Bạn trai, cậu thật chuyên nghiệp, đứng đây đợi tớ sao?"
Ngụy Việt: "! "
"Chắc chắn cậu vẫn chưa làm xong, ra sớm như vậy," Đường Quả nói vô cùng chắc chắn, "Tớ đoán cậu không làm phần đọc hiểu, điền thơ, còn có làm văn.
”
Khóe miệng Ngụy Việt cứng lại một chút, cô đoán rất chuẩn.
Cậu nhanh chóng phản ứng lại, đi tới trước mặt Đường Quả, cậu rất cao, nhìn xuống Đường Quả, ánh mắt hơi sâu xa nhìn chằm chằm cô, "Làm bài không được à?"
Theo cách hiểu của người bình thường, Ngữ Văn mà chỉ dùng thời gian một tiếng để làm bài thì chắc chắn điểm sẽ không quá cao, Ngụy Việt cũng hiểu như vậy.
"Tớ đưa cậu đi ăn kem nhé.
"
Ngụy Việt đút hai tay vào túi quần, "Đi không?"
“Đi, sao lại không đi được, bạn trai mời mà, có ngốc mới không đu.
” Đường Quả vội vàng chạy tới bên cạnh cậu, không làm thêm hành động dư thừa nào, đây là trườn ghọc, lỡ như bị tóm được thì cũng khó mà giải thích.
Đôi chân dài của Ngụy Việt sải bước, bỏ lại Đường Quả ở phía sau vài bước, hình như cậu nhớ lại gì đó liền đứng lại chờ, chờ Đường Quả theo kịp rồi mới tiếp tục đi, lần này cậu cố ý khống chế tốc độ để cho Đường Quả không bị tụt lại phía sau nữa, cả hai sánh vai cùng nhau ra khỏi trường.
"Cậu thích ăn loại nào?"
Đường Quả nhìn kem trong tủ đông trong suốt, hơi do dự, cuối cùng nói: "Trong đều rất ngon.
"
"Con gái ăn nhiều đồ lạnh sẽ không tốt," Không biết Ngụy Việt đã nghe câu nói này ở đâu.
"Nếu không mỗi loại lấy một miếng, bỏ đầy chén thì ăn một chén nhé?”
Cậu đang hỏi Đường Quả, thấy Đường Quả vui vẻ gật đầu thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm, con gái ấy mà, thật là phiền phức.
Mua kem theo cách này chắc chắn là rất đắt, một chén nhỏ thôi cũng tốn của Ngụy Việt hai trăm đại dương.
Nhưng dường như cậu không quan tâm, cậu cũng không ăn kem, chỉ nhìn Đường Quả ăn.
Đường Quả bưng chén ăn, Ngụy Việt liền ngồi bên cạnh cô.
Một lúc sau, một đám con trai ăn mặc không đàng hoàng đi tới, nhìn Đường Quả cười nói: "Lão đại, đây là chị dâu sao?"
Ngụy Việt: "! "
"Chào chị dâu.
"
Đường Quả ngẩng đầu cười nói: "Xin chào.
"
Khi mấy lên lưu manh này nhìn thấy vết sẹo lớn trên mặt Đường Quả thì hơi kinh ngạc.
Ngụy Việt cau mày, “Tụi mày tới đây làm gì?” Cậu cũng không phủ nhận xưng hô của mấy tên tiểu đệ với Đường Quả.
.