[Ellen]: Đó là vì Harold thiếu đòn, nhìn dáng vẻ ngạo nghễ cao cao tại thượng của hắn ta đúng là khiến người khác muốn dùng roi quất cho mấy cái.
[Harold]: Bởi vì Ellen lớn lên vô cùng xấu xí, thế nên ta mới không nhịn được ném quả cầu về phía hắn, chỉ mong thượng đế ném đá xuống đập chết hắn luôn.
Mắt thấy hai người này lại bắt đầu cãi vã, Đường Quả lên tiếng: “Được rồi, tôi đã biết rồi.”
Phiêu Miểu tiên tử cũng gia nhập, “Ta à, ta cướp được một hạt minh châu, vừa nhìn qua đã thấy là đồ tốt, linh lực bên trong cũng dồi dào.
Thế nên ta đã ăn nó, không ngờ ăn xong thì trong đầu xuất hiện cảnh này.
Mọi thứ nhìn cũng khá thú vị, ta ở trong nhóm rất lâu mới dám lên tiếng.”
[Ngân Hoàn tán nhân]: Tình huống của ta cũng không khác Phiêu Miểu lắm, đang hấp thụ linh lực thì thấy nhóm này.
Ban đầu trong nhóm chỉ có mười người, sau đó Kỷ Tiểu Tư được thêm vào thì thành mười một.
Tiếp sau đó Đường Quả cũng vào, thế nên bây giờ trong nhóm có mười hai người.
Đường Quả nghe xong thì cũng biết trong nhóm đã rất nhiều năm không có người mới, thế nên khi Kỷ Tiểu Tư xuất hiện thì vô cùng hứng thú, cũng coi trọng Kỷ Tiểu Tư một chút.
Mặc dù biết nhiều như vậy nhưng Đường Quả và hệ thống vẫn chưa nghiên cứu ra được thành viên mới làm thế nào để gia nhập.
Kỷ Tiểu Tư lại xuất hiện, hệ thống thông báo ngay lập tức cho Đường Quả.
[Emanuel, thuốc mọc tóc của anh không có tác dụng đối với tôi, nhưng lại có tác dụng với thỏ.” Kỷ Tiểu Tư bắt đầu nghi ngờ, nguyên nhân khiến cô ta rụng tóc không phải do bộ dụng cụ trang điểm của Emanuel.
Bây giờ cô ta rất hối hận, chỉ vì xung đột nhất thời mà đã trả lại bộ dụng cụ trang điểm đổi lấy kem dưỡng tóc.
Cô ta muốn Emanuel trao đổi lại lần nữa, nhưng hình như Emanuel đã không còn trong nhóm, không thèm để ý đến cô ta.
Điều này làm Kỷ Tiểu Tư vô cùng hoảng sợ.
Bây giờ, điều cô ta lo lắng nhất là tóc, thế nên cô ta không để ý đến Emanuel nữa, bắt đầu hỏi những người khác trong nhóm xem mình phải làm sao bây giờ.
Cô ta mở lịch sử trò chuyện, thấy Đường Quả cũng ở đây thì hai mắt sáng lên, vội vàng hỏi, “Hoa hậu giảng đường, cô có thể giúp tôi không? Tóc trên đỉnh đầu tôi rụng hết rồi, tôi đã đến bệnh viện, bác sĩ nói tất cả đều bình thường, không tìm được nguyên nhân gây rụng tóc.”
Bây giờ ngày nào cũng có người hỏi thăm cô ta, hỏi tóc đã mọc ra chưa.
Cô ta giống như lại trở về cái thời bị mọi người cười nhạo, cảm giác này vô cùng khó chịu.
Cô ta mòn mỏi mong chờ tóc mình dài ra, lại trở thành nữ thần Kỷ.
Cô ta nhớ cảm giác được mọi người ngưỡng mộ, được mọi người yêu quý.
[Hoa hậu giảng đường]: Cô rụng tóc? Đã xảy ra chuyện gì thế?
[Kỷ Tiểu Tư]: Tôi cũng không biết.
Hôm đó tôi đến lấy bảng điểm, điểm thi không tồi nên tôi nắm tóc, không ngờ vừa nắm thì cả một mảng tóc rụng xuống, tôi xoa thêm thì tóc trên đỉnh đầu cũng rụng sạch.
Lúc đó cô ta không biết những người xung quanh cảm thấy thế nào, cô ta chỉ muốn trốn tránh.
Bao nhiêu ngày trôi qua, cô ta không dám đi tìm Phó Trác Thư, không biết Phó Trác Thư nhìn thấy bộ dạng lúc này của cô ta thì có chia tay cô ta không.
[Hoa hậu giảng đường]: Có phải là cô đã dùng viên thuốc Thông minh tuyệt đỉnh kia không?
Kỷ Tiểu Tư nghe thế thì có một dự cảm xấu.
Tử Vân chân nhân nhìn thấy câu hỏi này thì cũng hiểu tại sao trước đó ông ta lại có cảm giác như vậy.
Hóa ra vấn đề của Kỷ Tiểu Tư đúng là do Hoa hậu giảng đường.
Ông ta tự nhủ, không biết có phải là Hoa hậu giảng đường cố ý không? Nhìn có vẻ là cố ý, nếu không cố ý thì chắc chắn đã nói cho Kỷ Tiểu Tư biết hậu quả của loại thuốc này rồi..