Trong thời gian nghỉ hè, ngày ngày Đường Quả cũng nhắn tin gọi điện cho Ngụy Việt, dần dần biến thành Ngụy Việt đúng giờ là nhắn tin gọi điện cho cô.
Nếu một ngày không nhận được tin tức của cô thì cậu cảm thấy không được tự nhiên.
Ba ngày không gặp, Ngụy Việt không nhịn được nữa, chạy đến Đường gia, cho dù là đứng dưới nhìn cô cũng thấy nhẹ nhõm.
Ngụy Việt cho rằng bệnh của mình càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng mà một ngày không gặp Đường Quả giống như cách ba thu là cái bệnh quái quỷ gì?
“Lão đại? Sao nhìn anh đầy tâm trạng thế? Cãi nhau với chị dâu à?”
“Không… Không phải.” Ngụy Việt mím môi, hai người rất tốt, làm sao có thể cãi nhau được.
Hơn nữa, nếu như cãi nhau thật, cậu sẽ tính toán với một cô gái sao?
Huống hồ, cậu không nỡ hung dữ với cô… Không nỡ… Ngụy Việt dừng một chút, cậu căn bản không nỡ nổi giận với cô.
Nhìn lông mày của Ngụy Việt nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, mấy tên đàn em phía dưới cũng hơi sốt ruột.
“Chẳng lẽ Mã Mậu chọc đến lão đại?”
Trong thời gian này không biết lão đại của bọn họ uống phải thuốc điên gì mà không có việc gì làm là lại đi gây phiền phức cho Mã Mậu.
Bây giờ Mã Mậu nhìn thấy lão đại của bọn họ là phải trốn ngay.
Bọn họ cũng hiểu, trước đây lão đại không thể hiện bản lĩnh thực sự của mình.
Bây giờ năng lực cuối cùng cũng được thể hiện ra, Mã Mậu bị dọa sợ đến tè ra quần.
Các băng đảng xã hội đen ở trường Nhất Trung và Nhị Trung đều biết Hoa hậu giảng đường Đường và bá chủ Ngụy Việt đang yêu nhau.
Mặc dù nói Hoa hậu giảng đường Đường bị người ta tạt axit, nửa gương mặt bị hủy hoại nhưng mà mọi người vẫn không thay đổi, tiếp tục gọi cô là hoa hậu giảng đường.
Nếu như chưa từng nhìn thấy dung nhan của Hoa hậu giảng đường Đường thì có thể sẽ nghi ngờ cái tên gọi này.
Nhưng một khi đã gặp qua thì sẽ biết cô thực sự chói mắt, vẻ đẹp đó không thể nào tìm được người thứ hai.
Nhìn nụ cười của cô, mọi người sẽ hoàn toàn quên mất vết sẹo trên mặt cô.
Ngay cả khi chú ý đến vết sẹo thì ý nghĩ đầu tiên không phải là xấu xí mà là xót xa.
Một người hoàn hảo như vậy mà lại có người sẵn sàng làm tổn thương cô.
Mã gia đã đè tin tức kia xuống nhưng cũng không ít người biết được là do Mã Mậu làm.
Sau đó Mã Mậu cũng hiểu tại sao mình luôn bị Ngụy Việt đánh, bởi vì cái người tên là Đường Quả ở Nhất Trung kia chính là người bị cậu ta không cẩn thật tạt axit lên người.
Muốn trách thì trách đối phương lớn lên giống Kỷ Tiểu Tư như vậy, cậu ta cũng là nhất thời bị hoa mắt.
Cậu ta cũng vì chuyện này mà bị người nhà mắng mỏ một trận, may mà Đường gia không dám chọc giận Mã gia, chuyện này cứ thế trôi qua.
Nhưng Mã Mậu vẫn rất tức giận vì thường xuyên bị Ngụy Việt đánh.
Còn Kỷ Tiểu Tư thì vẫn luôn tránh mặt cậu ta.
Cứ nghĩ đến là cậu ta lại tức giận, nhưng cũng sợ trong lúc tức giận lại làm ra chuyện gì nên tạm thời không đến tìm Kỷ Tiểu Tư.
Trường học vẫn chưa khai giảng, Mã Mậu muốn đến xem cái người được gọi là hoa hậu giảng đường kia.
Cậu ta muốn nhìn xem đối phương là nhân vật như thế nào mà có thể khiến thằng ranh Ngụy Việt kia quan tâm như vậy, thậm chí còn yêu nhau.
Mã Mậu bảo đám đàn em chú ý Ngụy Việt, biết hôm nay Ngụy Việt không đến trường, đây là một cơ hội hiếm có.
Buổi trưa, sau khi tan học, cậu ta chạy đến Nhất Trung, chặn Đường Quả ở nhà ăn.
Thật dễ dàng để nhận ra cô, dù sao thì bị tạt axit hủy hoại gương mặt mà vẫn có thể tiếp tục đi học, toàn bộ Nhất Trung chỉ có một mình Đường Quả.
Mã Mậu đứng ở bên ngoài nhà ăn, ngẩng đầu nhìn Đường Quả đang từ xa đi đến.
Trên mặt cô gái mang theo nụ cười dịu dàng và trong sáng, buộc tóc đuôi ngựa, mặc một bộ đồng phục học sinh mới, làn váy lắc lư theo mỗi bước đi của cô.
Khi nhìn chỉ thấy phong thái của cô chứ hoàn toàn không để ý đến vết sẹo trên mặt.
Mã Mậu nhìn cô gái đang đi đến, cảm thấy trái tim đập không ngừng.
Nhất là gương mặt quen thuộc đó khiến cậu ta không thể rời mắt.
Mãi đến tận khi Đường Quả đi đến trước mặt cậu ta thì khí thế hùng hổ lúc trước của cậu ta đã hoàn toàn biến mất.