Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


“Mã Mậu?”
Đường Quả dừng lại trước mặt Mã Mậu, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Cậu ở đây làm gì? Đến xem tôi có tốt hay không, hay là đến diễu võ dương oai? Hay là đến trút giận giúp người cậu thích?”
Tất cả đều không phải.
Mã Mậu muốn nói, nhưng nhìn ánh mắt Đường Quả, cậu ta không biết phải nói gì.
Trước khi đến đây cậu ta đã nghĩ xong mấy lời thoại, dù sao thì cũng là mấy lời đe dọa, mấy câu độc ác, nói Ngụy Việt không thể bảo vệ được cô vân vân, còn có mấy câu nói cô là quái vật xấu xí, Ngụy Việt chỉ chơi đùa với cô.
Nhưng khi nhìn thấy cô, cậu ta đã quên mất những gì mình định nói.
Không biết tại sao cậu ta lại không nói nên lời.
Ít nhất là cậu ta không thể nói trước gương mặt này.

Mã Mậu thầm nguyền rủa một tiếng, nếu không phải gương mặt này thì cậu ta nhất định không mềm lòng.
Đúng vậy, gương mặt này giống hệt gương mặt Kỷ Tiểu Tư, nếu không thì cậu ta nhất định đã sôi máu mắng cô rồi.
“Tôi…”
“Nếu không có chuyện gì thì đừng xuất hiện trong tầm mắt của tôi.


Cậu chắc phải hiểu tôi rất ghét cậu.” Đường Quả thu hồi ý cười, vẻ mặt chán ghét không che giấu chút nào.
Đúng vậy, đứng trước kẻ đã hủy hoại gương mặt của mình, làm gì có ai không ghét cơ chứ? Phải nói là hận, rất hận.
Đang là một cô gái xinh đẹp như hoa, chỉ vì người khác sơ ý nhìn nhầm mà gặp phải tai bay vạ gió như vậy, làm gì có ai không tức giận?
Mã Mậu nhìn thấy sự chán ghét trong mắt cô thì không nhịn được lùi về sau một bước.
Cậu ta là lão đại Nhị Trung, đánh nhau còn nhiều hơn ăn cơm, từng đánh người đến hộc cả máu, nhưng khi nhìn thấy vẻ chán ghét trong đôi mắt sạch sẽ của cô thì không hiểu tại sao lại cảm thấy một nỗi hoảng sợ không sao giải thích được.
“Nếu cậu cảm thấy vì Đường gia không dám làm gì cậu nên mới đến trước mặt tôi ra oai thì tôi khuyên cậu một câu, lập tức cút khỏi đây.”
Mọi người ở Nhất Trung đều chú ý sang bên này, khi biết được chàng trai nhuộm tóc vàng kia là Mã Mậu thì trong mắt đều lộ ra vẻ chán ghét.
ở Nhị Trung diễu võ dương oai cũng thôi đi, lại còn chạy đến Nhất Trung làm mọi người buồn nôn.
Thấy Ngụy Việt không ở đây thì bọn họ lập tức đi thông báo cho mấy nam sinh có quan hệ tốt với Ngụy Việt.
Không bao lâu, mấy cậu nam sinh cao lớn chạy tới, đứng bên cạnh Đường Quả.
“Chị dâu, có phải Mã Mậu bắt nạt chị không?”
“Cậu ta cản đường tôi, các cậu có thể ném cậu ta ra không?”
“Không thành vấn đề.”

Từ khi lão đại tuyên bố không cần sợ Mã Mậu thì bọn họ cũng không cần khách khí nữa.

Có gì phải sợ chứ? Có lão đại đứng sau rồi.

Hơn nữa, Mã Mậu bắt nạt chị dâu của bọn họ, bọn họ cũng không nhẫn nhịn được.
Mã Mậu chưa kịp nói gì đã bị ném ra ngoài, cậu ta ủ rũ đứng ở cửa, đây không phải địa bàn của cậu ta, cậu ta cũng không dám làm gì.
Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt chán ghét kia là cậu ta đã không thoải mái.
“Mã… Mã Mậu?”
Mã Mậu quay đầu thì thấy Kỷ Tiểu Tư, nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của cô ta thì cũng không có tâm trạng trêu chọc, xoay người rời đi.
Kỷ Tiểu Tư thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù Mã Mậu thích cô ta, còn hứa không bao giờ làm tổn thương cô ta, nhưng cô ta vẫn sợ.
Cô ta sợ Mã Mậu không vui, lại… cho cô ta thêm một chai Axit sunfuric.
Mã Mậu về thẳng Nhị Trung, vừa rồi nhìn thấy Kỷ Tiểu Tư, cậu ta cảm thấy đối phương không thu hút như vậy, hình như cậu ta cũng không thích Kỷ Tiểu Tư đến mức đó.
Cậu ta không biết đã xảy ra chuyện gì, càng đáng sợ hơn là trong đầu cậu ta lại hiện lên gương mặt của cô gái bị hủy dung kia, nhất là lúc cô mỉm cười đi tới.

Hình ảnh đó mãi mãi không thể xóa bỏ trong đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận