Phó Trác Thư biết cậu ta động tâm với Đường Quả, nhưng nhìn thấy những gì Ngụy Việt làm với Đường Quả, vì Đường Quả thay đổi, lại thấy bộ dạng hạnh phúc, rực rỡ đoạt mạng người của cô, cậu ta không dám đi phá hoại.
Sự xuất hiện của Mã Mậu, khiến cậu ta rất cảnh giác.
“Ai cần cậu quản?” Mã Mậu hừ lạnh một tiếng, “Cậu vẫn là quản tốt bạn gái của cậu đi, bây giờ tôi không cướp người với cậu, cậu nên vui mừng mới đúng.”
Mã Mậu nói xong, xoay người rời đi.
Phó Trác Thư nhíu mày, không chú ý tới sự ghen ghét từ đáy mắt Kỷ Tiểu Tư, bộ dạng siết chặt nắm đấm, cậu ta xoay người đi tới bên phía Đường Quả.
“Cậu cẩn thận Mã Mậu một chút, bảo Ngụy Việt trông chừng một chút.”
Nói xong, cậu ta lại trở về chỗ ngồi của mình, thở ra một hơi dài.
Cậu ta liếc mắt nhìn bóng lưng của Kỷ Tiểu Tư, không thấy rõ biểu cảm khuôn mặt của đối phương, nhưng sự thay đổi gần đây của Kỷ Tiểu Tư, cùng với thỉnh thoảng nói một vài lời giống thật mà là giả, cậu ta cũng không phải không hiểu.
Cho nên cậu ta rất kiềm chế, không tiếp xúc quá nhiều với Đường Quả.
Thực ra cậu vốn muốn nói rõ ràng với Kỷ Tiểu Tư, chuyện kia bỏ đi.
Nhưng bởi vì chuyện hói đầu của Kỷ Tiểu Tư, khiến cậu ta có chút không đành lòng, chuẩn bị đợi cô ta bình phục thì lại nhắc chuyện chia tay.
Đường Quả là không biết những người này đang nghĩ gì, biết cũng sẽ không để ý.
Kỷ Tiểu Tư cầm điện thoại, tự hỏi phải mất bao lâu thì tóc mới dài ra.
Tính toán thời gian, là trước thi cuối kỳ, cô ta liền có thể không đội mũ nữa, trong lòng hơi thở phào một hơi.
Mỗi ngày tận hưởng ánh mắt khác thường của mọi người, thật sự rất khó chịu.
Trước đây đội tóc giả, lúc tập thể dục giữa giờ, không cẩn thận rớt xuống, khiến cô ta trở nên xấu xí, bây giờ thời tiết chuyển lạnh, cô ta dứt khoát đội mũ.
Nhưng vẫn là có thể cảm nhận được những ánh mắt khác thường kia, chỉ là tạm thời nhẫn nhịn.
Sự ân cần của Phó Trác Thư đối với Đường Quả, thật sự khiến cô ta phẫn nội, rõ ràng Phó Trác Thư là bạn trai của cô ta.
Mã Mậu vốn dĩ thích cô ta như vậy, dường như cũng để tâm đối với Đường Quả.
Cô ta nghiến răng, thật muốn hỏi tại sao, Đường Quả đã là một kẻ xấu xí, tại sao còn có nhiều người thích như vậy.
May mà, tóc cô ta lập tức sẽ dài ra.
Ánh mắt Kỷ Tiểu Tư sáng rực lên, khó khăn lắm mới thay đổi cuộc đời, cô ta sẽ không để Phó Trác Thư rời khỏi cô ta.
Lập tức lại là thi cuối kỳ, gần đây Kỷ Tiểu Thư học tập vẫn luôn không tập trung, nghe thấy giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng nhắc tên cô ta, vội vàng ngồi thẳng lên.
“Bạn học Kỷ Tiểu Tư, áp lực của bạn đừng quá lớn, mặc dù thành tích thi cuối kỳ này của bạn thụt lùi một chút, lão sư cũng có thể hiểu cho bạn, thi cuối kỳ lần này nhất định phải tâm bình thường.”
Kỷ Tiểu Tư nghiến răng, sao cô ta không có đầu óc thông minh như Đường Quả chứ, tại sao chuyện tốt đều để Đường Quả chiếm đoạt.
Vừa nghĩ tới thi cuối kỳ lại có thể quanh quẩn đến trung bình và thấp hơn, trong lòng cô ta vô cùng căng thẳng.
“Bạn học Kỷ Tiểu Tư có thể học với bạn học Đường Quả một chút, lão sư cho rằng bạn học Đường Quả là một người đáng để chúng ta học tập trong hai học kỳ này.”
Cô kiên cường, thông minh, xảy ra chuyện bi thương như thế, vẫn tràn đầy ánh mặt trời, nhiều lần thi đều là đứng thứ nhất.
Bây giờ đã không ai dám lấy khuôn mặt Đường Quả ra ngoài nói chuyện, ở Nhất Trung ai dám nói người đó sẽ bị vô số nước bọt nhấn chìm.
Cô không chỉ tự giải thoát, còn khiến Ngụy Việt lãng tử quay đầu, từ học tra đứng thứ nhất từ dưới lên của lớp, cứu giúp thành top 15 trong lớp.
Nếu như không phải thành tích ngữ văn của cậu không nỡ nhìn thẳng, mỗi lần khó khăn lắm mới trên điểm trung bình, cậu hẳn là có thể lọt vào top 3.
Không ai dám nói họ không xứng, giáo viên trường học cũng ngầm thừa nhận họ ở bên nhau.
Chủ nhiệm giáo vụ thấy hai người nắm lấy bàn tay nhỏ, cũng vội vàng giả vờ không nhìn thấy, đi đường vòng.
“Vâng, lão sư.”
Kỷ Tiểu Tư cúi đầu, đều thế này, thì Đường Quả vẫn là rực rỡ đoạt mạng người như thế.
Không được, kỳ thi cuối kỳ cô ta nhất định phải thi tốt.