Sau khi Kỷ Tiểu Tư về đến nhà thì vội vàng mở nhóm chat ra, hít thở một hơi thật sâu rồi @Đường Quả.
Cô ta cầm gương lên soi, tóc trên đỉnh đầu đã từ từ mọc dài ra rồi.
Nhưng nghĩ đến kỳ thi cuối kỳ, cô ta lại lần nữa đội mũ lên, nghiến răng, tiếp tục gửi tin nhắn.
[Kỷ Tiểu Tư] : Hoa hậu giảng đường, cô đang ở đâu? Tôi tìm cô có chút việc.
Kỷ Tiểu Tư xuất hiện, khiến các thành viên trong nhóm chat hứng thú.
Bọn họ không muốn giao dịch gì với Kỷ Tiểu Tư, nhưng Kỷ Tiểu Tư lại trực tiếp tìm Đường Quả, bọn họ cũng cực kỳ quan tâm, Kỷ Tiểu Tư muốn làm gì?
Không hề lo lắng Đường Quả sẽ phải chịu thiệt, Hoa hậu giảng đường là người biết chịu thiệt à?
Ngụy Việt ngồi trong phòng Đường Quả làm đề văn, Đường Quả ngồi bên cạnh vừa đọc sách vừa coi chừng cậu.
Mặc dù Ngụy Việt cảm thấy hơi bất ngờ khi bạn gái dẫn vào phòng không phải để hôn cậu, nhưng mà làm bài cũng thế.
Dù sao bạn gái cũng đang ở bên cạnh cậu, việc đọc môn ngữ văn rắc rối trong mắt cậu cũng trở nên có chút đáng yêu.
[Ký chủ, trong nhóm chat Kỷ Tiểu Tư đang gọi cô.]
Đường Quả nhướng mày lên, "Biết rồi."
Nói thật cô hơi tò mò, Kỷ Tiểu Tư tìm cô làm gì.
Nghĩ như vậy, cô đã thấy được tin nhắn trong nhóm.
[Hoa hậu giảng đường] : Có chuyện gì?
Kỷ Tiểu Tư thấy trưởng nhóm xuất hiện, lại nghĩ đến việc phải hói đầu trong vài tháng thì có hơi khó chịu, rồi cả việc thành tích kém, cô ta càng khó chịu hơn.
Cô ta muốn thi tốt để không bị người khác coi thường, và một lý do nữa là có thể đuổi theo bước chân của Phó Trác Thư.
Đường Quả thông minh đến biến thái, trước mắt cô ta cũng không hy vọng xa vời là có thể đuổi kịp đối phương, chỉ cần đứng trong danh sách top mười, khoảng cách với Phó Trác Thư gần hơn một chút là được rồi.
Dù sao cũng không thể kém hơn Ngụy Việt được đúng không?
{ Ngụy Việt: Có vài người nghi ngờ chỉ số thông minh của tôi.
}
[Kỷ Tiểu Tư] : Hoa hậu giảng đường, viên thuốc thông minh tuyệt đỉnh lần trước cô còn nữa không?
Khi nhìn thấy những lời này, Đường Quả thật sự sửng sốt một hồi, cô chớp chớp mắt, Kỷ Tiểu Tư muốn chủ động?
[Là một hệ thống, tôi có hơi không hiểu được suy nghĩ của Kỷ Tiểu Tư, ha ha.
.
.
.
.
.]
Hệ thống không hiểu, trái lại Đường Quả nháy mắt hiểu được tâm lý của Kỷ Tiểu Tư.
Chẳng qua là không thể chấp nhận nổi việc trình độ trở lại như ban đầu mà thôi, con người ấy à, một khi đã đứng ở vị trí không thuộc về mình, hưởng thụ vinh dự mà vị trí này mang đến, thì có ai bằng lòng trở lại là một người bình thường như vốn có?
[Chẳng lẽ Kỷ Tiểu Tư chưa từng nghĩ tới, cô ta ăn nhiều đan dược được Tử Vân chân nhân luyện ra như vậy, đầu óc đã sớm thông minh hơn người bình thường rất nhiều rồi, chỉ cần cố gắng học tập, vượt qua Ký chủ là điều không thể, nhưng đứng trong top năm top mười thì là một điều rất dễ dàng.]
"Ngươi nghĩ cụm từ ‘Ngồi mát ăn bát vàng’, ‘Há miệng chờ sung’ là từ đâu ra? Đã quen với việc không làm mà hưởng, ai còn muốn cố gắng nữa?"
"Ngươi thấy đi hai bước là có thể nhặt được tấm vé số trị giá năm trăm vạn thoải mái hơn, hay là bày quầy bán đồ ăn sáng kiếm năm trăm vạn thoải mái hơn?"
Hệ thống câm nín, nói: [Đương nhiên là nhặt được tiền thoải mái hơn rồi.]
"Vậy không phải đúng rồi sao? Kỷ Tiểu Tư chính là loại người thích nhặt tiền, đã nếm được mùi vị ngon ngọt, bảo cô ta dùng hai tay, vất vả cố gắng kiếm tiền, cô ta cam lòng à? Trong lòng đã nóng nảy, sớm không thể yên tĩnh chăm chỉ học tập được nữa."
Hệ thống vẫn chỉ là hệ thống, cuối cùng có chút không hiểu hỏi tiếp, [Vậy còn Ký chủ thì sao? Tại sao cô lại cố gắng học tập các loại kỹ năng như vậy?]
Đường Quả hơi đau buồn: "Bởi vì ta nhặt được một hệ thống chỉ biết tường thuật cốt truyện, không có gói quà cho người mới, không có gói quà lớn, không có phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ, không có gian hàng hệ thống, không có điều kiện không làm mà hưởng."
Hệ thống: [.
.
.
.
.
.]
Thế nên, trách nó à? ? ? Nó không có cách nào phản bác, bị mười nghìn đòn chí mạng! ! !.