Hệ thống bị đả kích lựa chọn trốn đi, len lén chữa thương.
Nó nhớ lại những ngày ở cùng với Đường Quả, nhất là khi vừa bắt đầu, Ký chủ đã khó khăn cỡ nào.
Khi đó nó chắc chắn không thông minh như bây giờ, trong chương trình của nó, chỉ có đôn đốc Ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, khi Ký chủ không nghe lời thì dọa sẽ xóa bỏ để cảnh cáo cô.
Thực tế trong chương trình của nó không có nút xóa bỏ, nó nói như vậy chỉ là được thiết lập sẵn từ trước mà thôi.
Sau khi thăng cấp, nó loáng thoáng cảm thấy Ký chủ mới là cái đùi mà nó nên ôm.
Bên này, Đường Quả bừng tỉnh, hỏi Kỷ Tiểu Tư, "Cô muốn trao đổi loại thuốc đấy với tôi? Thuốc này có tác dụng phụ đấy."
Kỷ Tiểu Tư không hề do dự, "Tôi quyết định rồi, tôi muốn đổi."
[Hoa hậu giảng đường] : Là cô dùng à?
[Kỷ Tiểu Tư] : Không, không phải, tôi giúp một người bạn rất tốt của tôi, thành tích của cô ấy vẫn luôn rất kém, tôi muốn giúp cô ấy.
Trước đây tôi đã giúp cô ấy học thêm nhưng không có hiệu quả.
Đường Quả cười cười, "Vậy cô phải nói rõ tác dụng phụ cho cô ấy đấy."
[Kỷ Tiểu Tư] : Tôi sẽ nói, Hoa hậu giảng đường, cô đồng ý trao đổi với tôi chứ?
Thật ra Kỷ Tiểu Tư có chút lo lắng, Hoa hậu giảng đường không phải là người dễ nói chuyện.
Cô ấy nhìn vừa mắt thì có thể đối xử với bạn rất tốt, nhìn không vừa mắt thì sẽ không thèm quan tâm đến bạn.
Cô ta cũng có thể hiểu, dù sao trong nhóm này cũng chỉ có mình cô ta là người bình thường.
Những người khác trong nhóm dường như cũng rất tôn trọng Hoa hậu giảng đường, đối phương nhất định là một cường giả tuyệt thế.
Cô ta không biết tại sao, Hoa hậu giảng đường lại không thân thiết với cô ta.
Cô cũng nghĩ tới việc tạo quan hệ tốt với Hoa hậu giảng đường, nhưng đối phương không thiếu gì cả, bằng mấy câu nói căn bản không lừa gạt được.
Từ nhật ký trò chuyện, cô ta cũng nhìn ra, Hoa hậu giảng đường này không phải là một người giàu lòng cảm thông.
Lần trước Tử Vân chân nhân có nói, có một ngày ông ấy đi ngang qua một nước nhỏ, nước nhỏ này vừa bị tiêu diệt, bách tính rất khó sống.
Những người nghèo khổ ăn không đủ no đến cầu xin ông, ông cũng sinh lòng trắc ẩn, hỏi Hoa hậu giảng đường có cách nào giúp họ một chút không.
Sau đó Hoa hậu giảng đường nói: "Tử Vân, ông đã là người tu hành, thì phải hiểu nếu ông nhúng tay vào nhân quả phàm trần sẽ có hậu quả gì.
Đất nước bị tiêu diệt, chắc chắn sẽ có anh hùng thời loạn tới cứu vớt bọn họ, ông cứu họ, nghĩa là cướp mất cơ hội xuất hiện của anh hùng thời loạn.
Ông không có cách nào chịu trách nhiệm với địa phương nhưng vẫn nhúng tay vào, đây là nhân.
Ông muốn thay đổi số phận của nước nhỏ bị diệt này, nhưng không biết rằng sẽ ngăn cản số phận của một người thật sự cứu vớt bọn họ.
Đây là quả, ông nhận được không?
Nếu ông nhận được, vậy thì làm đi."
Những lời này đã hoàn toàn xua tan lòng trắc ẩn của Tử Vân chân nhân.
Ông chỉ cảm thấy bọn họ đáng thương, nhưng không biết mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, nếu ông nhúng tay vào chuyện của họ, thì chúa cứu thế thực sự sẽ không xuất hiện.
Sau đó.
.
.
.
.
.
Nghĩ chút thôi mà Tử Vân chân nhân đã cảm thấy hậu quả cực kỳ đáng sợ.
Thỉnh thoảng giúp đỡ một hai người thì được, nhưng nếu liên quan đến sự tồn vong của đất nước, ông không kham nổi.
Kỷ Tiểu Tư không hiểu nhân quả gì cả, chỉ cảm thấy Tử Vân chân nhân là một tu sĩ mạnh mẽ như vậy, thay đổi số phận của người bình thường không phải chỉ mất vài phút đồng hồ sao?
Hơn nữa, anh hùng thời loạn kia không phải chưa xuất hiện à? Ai biết sau này có xuất hiện không?
Cô ta không dám nói gì, chỉ lén nghĩ Hoa hậu giảng đường không có lòng đồng cảm, là một người lạnh lùng tàn nhẫn.
Hoàn hồn lại, Kỷ Tiểu Tư thấy được tin nhắn mới nhất trong nhóm chat.
[Hoa hậu giảng đường] : Vậy cô lấy gì để trao đổi với tôi? Đồ của tôi không phải cho không người khác, có có thể nghĩ xem có thứ gì có thể giao dịch với tôi..