Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


Đường Quả cầm chai thủy tinh, thấp giọng hỏi: “Đây là cái gì?”
“Trông nó thật đẹp, giống như đang phát sáng vậy, đây đúng là món quà tuyệt vời nhất em được nhận trong đời.” Đường Quả mỉm cười: “Sau này cũng không thể nào nhận được món quà tốt hơn nó.”
Hai mắt Ngụy Việt sáng lên, tràn ngập hi vọng nói: “Dung dịch tái sinh da, anh gọi nó là dung dịch tái sinh da.” Anh đau lòng sờ lên vết sẹo dữ tợn trên mặt Đường Quả: “Quả Quả của anh xinh đẹp như vậy, làm sao có thể để vết sẹo này ngăn chặn vẻ đẹp của em.”
Đường Quả sững sờ nhìn Ngụy Việt: “Anh nghiên cứu nửa cuộc đời là vì nó?”
“Đúng vậy.” Ngụy Việt trả lời, giọng nói hơi kích động, “Đây là thành tựu lớn nhất cuộc đời anh.” Đôi mắt anh lấp lánh có thần: “Đây là món quà cầu hôn của anh, hi vọng em sẽ thích.”
Cô hoàn mỹ như vậy, lại thích theo đuổi sự hoàn mỹ, anh làm sao có thể không giúp cô trở nên càng hoàn mỹ hơn chứ.
Anh yêu cô, tình yêu của anh chính là chỉ một nụ cười hay một cái nhíu mày của cô đều có thể ảnh hưởng đến trái tim anh.

Cô đau buồn thì anh cũng đau buồn, cô vui vẻ thì anh cũng vui vẻ, hạnh phúc của cô chính là hạnh phúc của anh.
Đường Quả vỗ nhẹ lên mặt Ngụy Việt, cười khẽ: “Bạn trai, anh thật là tùy hứng.

Vì để nghiên cứu cái này mà không thèm quan tâm đến sức khỏe của mình.”
“Anh biết không, thực ra em không hề quan tâm đến vết sẹo này.” Cô cười rộ lên thật quyến rũ: “Bạn trai, có phải anh có hiểu nhầm gì về sức quyến rũ của em không? Nhờ có vết sẹo này mà em không ít người theo đuổi, ngày nào cũng có người khen em đẹp.


Anh định chọc giận bao nhiêu tình địch của mình như thế à?”
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Triệu Việt, Đường Quả cúi đầu hôn lên môi anh một cái: “Nhưng em rất thích, bạn trai, anh đối xử với em thật tốt.”
“Nhưng em hơi tức giận, em trở nên xinh đẹp, anh lại…”
“Quả Quả, anh…”
Đường Quả đặt tay lên môi anh, “Không phải anh cầu hôn em sao? Em đồng ý rồi, ngày mai chúng ta kết hôn đi.”
“Quả Quả, ngày mai có phải gấp gáp quá không?” Ngụy Việt vẫn chưa chuẩn bị gì cho hôn lễ.

Cho dù muốn kết hôn thì cũng phải chuẩn bị cho cô một hôn lễ nhớ mãi không quên.
“Anh không cần quan tâm đến chuyện này, một năm trước em đã bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ rồi.

Ngày mai anh chỉ cần xuất hiện là được.”
Ngụy Việt biết thân thể mình xảy ra vấn đề, rõ ràng hai ngày trước sức khỏe vẫn còn tốt, vậy mà nói ngã là ngã.

Anh rất hoảng sợ, anh sợ nếu anh không còn trên đời thì Quả Quả sẽ buồn.


Anh cũng sợ sẽ mất đi cô, nắm tay bạn gái anh mới thấy nhẹ lòng.
Đường Quả muốn kết hôn với anh, nhưng anh lại do dự.

Anh không sống được bao lâu nữa, kết hôn chẳng phải sẽ làm lỡ Quả Quả sao?
“Bạn trai, nếu anh dám đào hôn, em sẽ cho anh chết không nhắm mắt.”
Ngụy Việt vội vàng ném dự định đào hôn ra sau đầu, Quả Quả là người nói được làm được.

Anh không sợ chết không nhắm mắt, anh chỉ sợ cô làm tổn thương chính mình.
Đường Quả ngồi cùng Ngụy Việt trong bệnh viện, cô lướt trong nhóm Vị Diện, suy nghĩ một chút rồi nhắn tin, “Tử Vân chân nhân, ông có thuốc kéo dài tuổi thọ không?”
[Tử Vân chân nhân]: Có, có, Hoa hậu giảng đường, cô muốn bao nhiêu?
[Hoa hậu giảng đường]: Cho tôi một viên trước, tôi thử xem có tác dụng hay không.
Có một số tình tiết trong cốt truyện không thể thay đổi.

Cô có thể thay đổi cốt truyện, nhưng không thể thay đổi sinh mạng.

Nhưng đúng như lời hệ thống nói, cô thực sự muốn Ngụy Việt có thể sống lâu hơn một chút.
Lấy được viên thuốc kia, Đường Quả đi tới bên cạnh Ngụy Việt, trực tiếp đút cho anh: “Nuốt xuống.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận