Ngụy Việt không dám trái lời, vội vã nuốt xuống.
Đường Quả nhìn vừa tức giận vừa buồn cười, cái tên ngốc này, nói gì nghe nấy, làm người ta không cảm động cũng không được.
“Hệ thống, giúp ta phân tích các chức năng của cơ thể bạn trai, xem thuốc kia có tác dụng không.”
Tốc độ của hệ thống rất nhanh, chỉ một lát đã đưa ra kết quả: [Xin lỗi, kí chủ, thuốc này không có tác dụng.]
Đường Quả biết, trước đó cô cũng đoán có thể vô dụng, thì ra thực sự vô dụng.
Cô ngồi xổm xuống bên cạnh Ngụy Việt, nhẹ giọng hỏi: “ Bạn trai, đời này anh có tiếc nuối điều gì không?”
“Tiếc nuối?” Ngụy Việt suy nghĩ một chút, siết chặt tay Đường Quả: “Đời này anh chẳng tiếc nuối điều gì, trái lại, anh cảm thấy thật may mắn vì gặp được em.
Quả Quả, anh không tiếc nuối, nếu như anh không sống được nữa thì điều anh tiếc nuối chỉ là không thể tiếp tục ở bên cạnh em.”
[Kí chủ, đầu óc bạn trai cô rất đơn giản, anh ấy rất dễ thỏa mãn, không tham lam gì, anh ấy thực sự yêu cô] Hệ thống vẫy khăn như đang khóc sướt mướt.
Hôn lễ được cử hành vào ngày hôm sau, những người nhận được thiệp mời vào đêm hôm trước đều vô cùng choáng váng.
Những người nắm bắt thông tin nhanh nhạy đều biết sức khỏe Ngụy Việt không tốt, vô số người không nhịn được thở dài, một đôi đẹp như vậy.
Những người được mời dù bận rộn đến đâu cũng thu xếp chạy về ngay trong đêm.
Những người ở xa một chút thì chỉ có thể nhìn qua phát sóng trực tiếp.
Đường Quả mặc váy cưới, nắm tay cha Đường đi vào lễ đường.
Nhìn thấy gương mặt mịn màng của cô, ai nấy đều sửng sốt.
Ngụy Việt nắm lấy tay cô từ tay cha Đường, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô thì không còn tiếc nuối gì nữa.
Đường Quả cầm micro, nói với mọi người: “Anh ấy là Ngụy Việt, là chồng của Đường Quả tôi, anh ấy là một người đàn ông vĩ đại.”
Đường Quả lấy chai thủy tinh chứa chất lỏng màu xanh ra, bên trong vẫn còn nửa chai.
Đây là dung dịch tái tạo sa, có thể khiến cho làn da bị hủy hoại sống lại.”
Vừa nói dứt lời, những người đến tham dự đám cưới đều bị sốc.
Họ cho rằng đây là một kỳ tích trong lịch sử.
Nếu như dung dịch này được đưa vào sản xuất thì sẽ là một cải tiến to lớn của nhân loại.
“Anh ấy không chỉ biết kiếm tiền mà còn là một nhà sinh vật học, mọi người không có ý kiến gì chứ?”
Không có, một chút ý kiến cũng không có.
Đường Quả thỏa mãn, mỉm cười nhìn Ngụy Việt: “Ngụy Việt, em gả cho anh, anh có đồng ý cưới em không?”
“Anh đồng ý.”
“Đến lượt anh.”
Ngụy Việt khẽ mỉm cười, thâm tình nhìn cô: “Quả Quả, anh muốn kết hôn với em, em có đồng ý gả cho anh không?”
“Em đồng ý.” Nụ cười của Đường Quả trở nên nhu hòa, “Chồng ơi, chúng ta trao nhẫn nào.”
“Vợ đừng gấp, anh đeo giúp em.”
Cha xứ: “…” Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đến đây làm gì?
Quan khách tham dự hôn lễ: “…” Lại là cẩu lương, mùi vị vẫn như ban đầu.
Một đám cưới thế kỉ kết thúc trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Đúng là đôi vợ chồng trâu bò, tự mình chủ trì hôn lễ.
Giới sinh vật học dậy sóng vì dung dịch mà Ngụy Việt chế tạo ra, Ngụy Việt bệnh nặng đến mức không thể xuống giường, ý thức cũng bắt đầu mờ đi.
Đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, anh vẫn nắm chặt lấy tay Đường Quả, nở một nụ cười vô cùng mãn nguyện.
“Quả Quả, anh phải đi rồi.”
Đường Quả cụp mắt xuống, hai tay nắm chặt lấy bàn tay Ngụy Việt, không nói câu gì, cũng không mỉm cười nhìn anh như mọi lần.
“Quả Quả, anh muốn nhìn thấy nụ cười của em một lần nữa, nụ cười vừa thoải mái vừa có chút xấu xa, anh rất thích.”