[Vì cốt truyện đặc biệt, tuổi thọ của kí chủ ở thế giới này có thể tăng thêm mười năm nữa.]
Nói cách khác, cô có thể ở thế giới này tối đa mười ba năm.
Đường Quả xem lại cái bài post trên mạng, đâu đâu cũng là những lời mắng chửi, giống như tất cả mọi chuyện đều là sự thật, nguyên thân là một kẻ tội ác tày trời.
Thực ra cũng là bởi vì hình tượng của Tô Hòa quá tốt, vẻ ngoài đẹp trai, lại có kĩ năng diễn xuất, là một người đàn ông vừa sạch sẽ vừa nỗ lực.
Bạch Văn Văn cũng dùng thân phận học tài hiểu rộng để bước chân vào thế giới giải trí.
Mặc dù cô ta cũng không phải quá nổi tiếng, chỉ ở tuyến hai tuyến ba, nhưng vô cùng đa tài đa nghệ.
Cô ta rất hay chia sẽ lên mạng về thư pháp của mình, hoặc là đánh đàn piano, cổ cầm, sáo…
Trong mắt cư dân mạng, cô ta là một cô gái vân đạm phong khinh, rất xứng đôi với ảnh đế Tô.
Đường Quả nhìn xuống mấy bài đăng của mình, ừ, tốt lắm, hơn nửa bình luận đang mắng chửi cô.
Cũng không biết có phải do nguyên thân bỏ cuộc, không quan tâm đến những chuyện này hay không mà không xóa bất cứ bình luận nào, những người hâm mộ trung thành của cô cũng không dám lên tiếng.
Công ty không nhắc gì đến cô, người đại diện Tiêu Hồng cũng đã lâu không liên lạc gì với cô.
[Kí chủ, cô có kế hoạch gì không?] Hệ thống vô cùng hưng phấn, [Năng lực của tôi đã tiến bộ không ít, nếu cô không thích những bình luận này thì tôi có thể giúp cô chặn lại.
Còn có thể theo ID tìm ra được những người đó, cho bọn họ ra ánh sáng.]
Đường Quả ngạc nhiên: “Ồ, hệ thống, liêm sỉ của người đâu hết rồi?”
[…]
“…”
“Không cần, thân phận hiện giờ của ta là một nữ lưu lượng với hơn năm mươi triệu người hâm mộ.
Nếu như ngươi chặn hết những bình luận này thì ngươi chưa kịp tra ra thì người ta đã tra ra ta trước rồi.”
Đường Quả nói: “Đến lúc đó lại càng nhiều người chống lại hơn, chỉ cần ta phản kháng thì thế giới này sẽ sụp đổ.”
“Sụp đổ thì làm sao trả thù được? Ta thừa kế tất cả mọi cảm xúc của nguyên thân, bây giờ ta rất tức giận.”
[Nhưng mà, kí chủ đại nhân, tôi thấy cô giống như đang tươi cười chứ chẳng có gì là tức giận cả.]
“Chỉ số thông minh của ngươi tăng lên không ít, cũng nói nhiều hơn không ít nhỉ, ngươi có khi nào nhìn thấy ta tức giận mà biểu hiện ra tức giận chưa?”
Hệ thống không nói nữa, nhanh chóng nhớ lại những video, rồi nhìn kí chủ nhà mình.
Kí chủ lúc nào cũng cười tủm tỉm, nhưng lại chơi đùa người ta đến chết đi sống lại.
Quả nhiên, kí chủ tức giận chưa bao giờ thể hiện mình tức giận, trái lại còn tươi cười vui vẻ.
Nó rùng mình, nhất định không được dựa vào bề ngoài mà phán đoán tâm trạng của kí chủ nhà mình.
[… Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi có thể giúp gì cho kí chủ không?]
Thái độ của hệ thống làm Đường Quả rất hài lòng: “Trước tiên đăng Weibo đã.”
Hệ thống thấp thỏm, nó cảm thấy không phải chỉ đơn giản là đăng Weibo như thế.
Len lén nhìn vô số lời mắng chửi dưới Weibo, không biết kí chủ muốn làm gì.
Tại sao nó lại cảm thấy phấn khích chứ không phải là muốn ngăn cản nhỉ? Thật mong chờ.
Đường Quả chỉ đăng ba chữ: “Chờ mà xem.”
Weibo đăng lên chưa được một phút đồng hồ đã leo lên top 1 hot search.
Những người hâm mộ nhìn thấy Weibo của Đường Quả thì hơi sửng sốt.
Sau khi sự việc kia được phanh phui, nguyên thân không hề giải thích, cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Chính thái độ tiêu cực đó đã khiến công ty bỏ rơi cô, những người không kiếm được ra tiền thì bọn họ tất nhiên không để ý tới.
Hơn nữa, bao nhiêu búa rìu dư luận như vậy, lại còn nhân khí của ảnh đế Tô, không cần… không cần vì một bình hoa di động mà đắc tội với ảnh đế.
[Bình hoa di động, mau cút khỏi giới giải trí.]
[Thật buồn nôn, chờ xem cái gì, cô nghĩ cô vẫn có thể trở mình sao?]
[Bây giờ không đóng vai người bị hại nữa à?]