"Trời ạ.
Nhìn bộ dạng thẳng thắn của em ấy lại càng khiến tôi yêu thích thì phải làm sao?"
"Quả Quả nói rất đúng.
Rõ ràng nếu bản thân đã không thích một người, vì cái gì phải hết lần này tới lần khác che giấu, ép bản thân nói tiếng yêu thích?"
"Nếu chỉ vì duy trì hình tượng hoàn hải mà phải lừa mình dối người, tôi thấy điều này thật ra không cần thiết.
Dù sao Đường Quả cũng chỉ là người thường như chúng ta mà thôi.
Chúng ta không phải người hoàn hảo, vậy cô ấy có chút khuyết điểm không phải là điều bình thường sao?"
"Dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ thích Đường Quả.
Tôi đã bị cô ấy mê hoặc bằng lời ca tiếng hát.
Chỉ cần nghe thấy giọng hát của em ấy, tôi lại thấy như được cùng Đường Quả ngao du thiên hạ.Chưa kể tính cách thẳng thắn như vậy, tôi rất thích."
...
Trên Internet lúc này ngập tràn lời lẽ tán dương dành cho Đường Quả.
Thật ra thông tin xung quanh cô rất ít ỏi.
Ngoại trừ việc than gia《 Động Thính Chi Âm 》, cô không để lộ ra bất cứ thông tin cá nhân nào.Nhưng chỉ cần dựa thực lực, cộng thêm năm bài hát debut đã đủ đưa Đường Quả trở thành người có độ nổi tiếng nhanh và cao nhất trong lịch sử chương trình.
Còn về Lục Kỳ, mặc dù trước đây cô ta đã tham gia chương trình truyền hình thực tế, điều này đã tăng nhân khí của Lục Kỳ lên vài lần, cũng được coi là nhân vật nhẵn mặt với người xem cả nước.
Tuy nhiên hiện tại cô ta cũng không thể so sánh cùng Đường Quả.
Lục Kỳ tham gia chương trình truyền hình thực tế, thực chất là dùng gương mặt.
Còn Đường Quả, cô gái này không tham gia bất cứ chương trình ngoài kề nào, mỗi lần xuất hiện trước công chúng, đều khiến người xem phải đánh giá cô dưới ai trò là một ca si tài năng.
Đầu tiên, điều khiến người xem khắc sâu ấn tượng về cô là giọng hát.
Xong đó lại càng cảm phục cô gái trẻ nhờ đức tính, cách làm người.
Chỉ cần hiểu rõ tích cách của cô, về sau sẽ tự nhiên càng yêu thích giọng ca chả của cô.
"Tiểu tổ tông, em nổi tiếng rồi."
Vưu Ngọc kích động, ngay lập tức gọi điện cho Đường Quả chúc mừng: "Tiểu tổ tông, em biết không, từ hôm qua đến hôm nay, điện thoại của chị bị người ta gọi đến phát nổ."
Vưu Ngọc trong tay là quyền dày lịch trình, lật từng trang, từng trang, trong lòng không kìm được sự kích động.
Nếu biết em ấy một thân một mình có thể vững vàng tự đứng trên đôi chân của mình như vậy, cô sẽ ngay lập tức tách Đường Quả cùng vị kim chủ kia."
Chỉ cần không tìm đường chết, không ngu ngốc dại mồm, em ấy nhất định sẽ nổi tiếng.
Vưu Ngọc lắc đầu lấy lại sự tỉnh táo.
Sau đó cô ngồi xuống, bàn bạc thêm cùng Đường Quả về dự định trong tương lai.
Hiện tại, tài nguyên trong tay hai người nhiều không kể xiết.
Chưa kể đây đang trong thời kì đỉnh cao của Đường Quả, bản thân cũng là một có tài năng, được nhiều người trọng vọng.
Cơ bản bọn họ không cần sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, vẫn có thể sống tốt.
Vưu Ngọc muốn là, thừa dịp lúc này, gia nhập một chút để người xem khắc sâu ấn tượng tiết mục, từ đó để duy trì Đường Quả hiện nay nhân khí.
Vốn cho rằng khi mình thuyết phục than gia các show thực tế, thần tượng nhà cô sẽ không có ý kiến gì.
Nhưng không...
Đường Quả dường như chả thèm cân nhắc qua mà lập tức bác bỏ.
"Chị Vưu Ngọc này, mấy cái chương trình truyền hình thực tế gì đó, em sẽ không tham gia đâu."
"Vì cái gì?"
Vưu Ngọc không thể lý giải, đây chính là cơ hội tốt mà.
So với một tuần lễ trước, giá trị bản thân gà con nhà cô đã tăng vọt, một bước trở mình cực lớn, khẳng định tài năng của mình với thị trường âm nhạc nước nhà.
Theo con mắt của một người trong nghề như cô, cô tin tưởng rằng, chỉ cần tham gia một vài show truyền hình là có thể nhân rộng ấn tượng hình ảnh Đường Quả trong lòng công chúng.
"Không có ý nghĩa."
Đường Quả nhẹ nhàng phun ra câu.
Tay cầm điện thoại của Vưu Ngọc hơi run run, có phải cô ta nghe nhầm không.
Không...!không có ý nghĩa???
Có biết để được xin vào các show khó thế nào không hả? Chưa kể chỉ một câu nói đó có thể chọc giận biết bao fan hâm mộ đấy.
Ngay lúc Vưu Ngọc muốn nổi giận, Đường Quả ngay lập tức giải thích: "Thật ra em đã có dự định riêng rồi."
"Dự định như thế nào?" Vưu Ngọc tỉnh táo lại, hỏi.
Lần trước nghe theo những tính toán của Đường Quả, em ấy đã nổi tiếng ngay lập tức.
Bởi lẽ vậy, chị quản lí không hề xem nhẹ ý kiến của gà nhà mình.
Phải nói cô bé này còn là một người có tài mưu lược, biết nhìn xa.
"Sáng tác bài hát."
"Ra đĩa nhạc."
"Nhiều việc như vậy mà phải mất thời gian ở mấy nơi như đài truyền hình không phải vô nghĩa sao?"
"Dù sao em cũng muốn tên tuổi mình vang ra toàn thế giới."
"Chúng ta không phải lãng phí thời gian để chú tâm vào mấy chương trình vớ vẩn kia."
"Việc này cơ bản không mang lại bất cứ lợi ích gì."
Vưu Ngọc: "..."
Vưu Ngọc mí mắt giật giật mấy cái.
Sau đó hít một hơi thật sâu để cố bình tâm lại.
"Tiểu tổ tông, em còn muốn ra album nhạc sao? Muốn phát hành album mà không cần người hỗ trợ? Em đừng nghĩ việc này đơn giản vậy.
Để ra mắt một album, mang nó đến gần công chúng cần chuẩn bị rất nhiều công đoạn.
Từ nhân lực cho đến tiền bạc.
Thiếu một thứ cũng không được."
"Em có nhân lực sao? Có đủ tiền không?"
"Có a.".