Muốn Lãnh Tử Việt hắn gọi Đường Quả là mẹ sao? Xin lỗi không thể được.
Hắn không thể làm vậy được.
Cứ cho là hắn ích kỉ đi, nhưng nhìn bạn gái cũ cùng ba tình tứ, hắn chịu không được.
Trong lòng nam chính cũng cảm thấy rất thống khổ.
Vốn dĩ trong lòng còn tình cảm với Đường Quả nhưng lại phải cưới Lục Kỳ.
Đường Quả từ người phụ nữ của hắn, nay lại rơi vào tay ba.
Được thôi, cô gái này là do hắn nhường.
Giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi
"Ba, ba đừng đùa con như đấy chứ?" Một hồi lâu sau, Lãnh Tử Việt mới có thể phun một câu.
"Hai người kết hôn từ khi nào?"
Lãnh Duệ nhíu chặt mày lại.
Từ trong ngăn kéo lấy ra giấy đăng kí kết hôn.
Sau đó ném ra trước mặt Lãnh Tử Việt cùng Lục Kỳ."Tháng mười sẽ tổ chức hôn lễ"
Lần này người trả lời là Đường Quả.
Nhìn cách cô ấy vui vẻ, hí hửng nói về hôn lễ sắp tới của cả hai, Lãnh Duệ cũng không tỏ ra khó chịu.
Thay vào đó gương mặt đang cau có vì sự ngu si của con trai lại giãn ra.
"Đem trà tới."
Hai năm trước, Đường Quả từng nói muốn con trai cùng con dâu kính trà.
Những lời này, trong đầu Lãnh Duệ luôn nhớ rõ.
Nghe được lệnh, người giúp việc bê lên hai ly trà, đặt trước mặt vợ chồng nam chính, nữ chính.
"Hãy kính trà mẹ hai con đi."
Lục Kỳ cắn cắn môi, giận dỗi nhìn sang phía chồng tỏ ý không muốn làm.
Nắm tay của nam chính từ khi nào đã siết chặt lại.
Không thể ngờ, ngay cả giấy đăng ký kết hôn cũng chuẩn bị kĩ càng.
Không hổ là Lãnh Duệ.
Động tác thật nhanh.
Đường Quả chống cằm, vui vẻ cười híp mắt.
Xem ra cô ấy rất mong đợi màn kính trà từ con trai và con dâu của mình.
Nội tâm Lãnh Tử Việt giãy giụa thật lâu, sau đó hắn vẫn phải bê chén trà lên.
Nếu hôm nay hắn không dâng chén trà kia, nếu hắn không gọi Đường Quả là mẹ, không dễ gì ba nuôi cho hắn an ổn mà rời khỏi đây.
Chưa kể chắc chắn ông ấy sẽ tác động gì đó đến công việc làm ăn của hắn hay gia đình của Lục Kỳ.
Ban nãy, ánh mắt của Lục Kỳ còn mang sự trông đợi.
Cô ta đợi chồng mình sẽ nghĩ ra kế sách gì để đưa cả hai ra khỏi tình trạng khốn đốn này.
Ai ngờ, chồng cô cũng chả làm được gì.
Đành phải nâng chén trà lên, cố giữ sự khó chịu trong lòng.
Kêu Đường Quả là mẹ.
Kêu con tiện nhân ấy là mẹ...!Đây chính là vũ nhục cô ta.
"Kỳ Kỳ, mau...!mau."
Lãnh Tử Việt há miệng thở dốc, vẫn là kêu không ra.
Cuối cùng hắn phải cắn răng nhắm mắt nói: "Mau kính trà cho mẹ chúng ta."
Mất hết hi vọng, Lục Kỳ đành phải ngậm đắng nuốt cay dâng ly trà lên.
Hai người cùng hướng về phía Đường Quả quỳ lạy.
Không biết tâm linh tương đồng thế nào, cả hai vợ chồng đồng lòng hô to.
"Mẹ, thỉnh uống trà."
Đường Quả nhàn nhã nhìn hai người đang tức giận đến đỏ bừng khuôn mặt.
Khoé miệng của cô hơn cong cong lên.
Môi đỏ mọng khẽ mở ra, phun hai chữ ngày càng cong, môi đỏ khẽ mở, nhẹ giọng nói ra hai chữ.
"Thật ngoan."
Lục Kỳ thiếu chút nữa một ngụm thổ huyết ngất ngay tại chỗ.
Biết vậy, hôm nay cô ta sống chết cũng không nghe lời Lãnh Tử Việt.
Không thèm trở về cái nơi chết tiệt này.
Hệ thống: Phương pháp trả thù của hai vai ác thật độc đáo.
"Tới đây, tặng cho hai con bao lì xì may mắn nào."
Đường Quả một tay nhận lấy chén trà, một tay rút ra hai bao lì xì đỏ đưa đến cho Lãnh Tử Việt cùng Lục Kỳ.
Ngay tắc khắc, nam chính nữ chính cứng đờ cả người, máy móc nhận lấy bao lì xì.
Nếu không phải tận lực khống chế, không khéo đã phát điên mà đạp đổ bàn trà.
Đường Quả híp híp mắt: "Con chồng, con dâu, cả hai phải sống thật hạnh phúc, phải sống đến đầu bạc răng long nhé."
(Khuyên mọi người hãy ghi nhớ câu nói này nhaa.)
"Lãnh Duệ, sau này anh phải để ý hai đứa trẻ này.
Miễn cho họ nảy sinh mâu thuẫn.
Phải biết, tỉ lệ ly hôn của người trẻ tuổi rất cao.
Bởi vẫn còn nhỏ nên cả hai phải biết nhường nhịn nhau.
Dăm ba cái chuyện ly hôn kia không phải cách giải quyết tốt đâu."
Lãnh Duệ trên mặt cuối cùng cũng lộ ra chút tươi cười.
Xem ra người đàn bà của hắn hôm nay rất cao hứng.
Nhìn cô ấy vui vẻ, tự nhiên trong lòng hắn cũng cảm thấy thật sung sướng.
Trừ bỏ việc không thể chạm vào cô, còn lại nếu Đường Quả muốn gì hắn đều đáp ứng.
Chưa kể những lời nói của cô, chỉ cần là một câu nói bâng quơ thôi, hắn vẫn sẽ ghi tạc trong lòng, vĩnh viễn không bao giờ quên.
"Được, anh sẽ để ý đến hai đứa.
Cả hai sẽ không bao giờ tách ra."
Gương mặt Lục Kỳ tựa như ăn phải phân.
Không hiểu mục đích của Đường Quả là gì.
Chắc hẳn lại tìm cách để tương lai ngáng chân cô ta đây mà.
Ngồi một bên, cô ta bên ngoài thì ngoan ngoãn, im lặng nhưng bên trong không ngừng chửi thầm.
Vố tưởng cô ta có thể thoát khỏi ma trảo của Đường Quả rồi ai ngờ lại là trò đùa của thượng đế.
Trong bữa cơm này, Lãnh Tử Việt cùng Lục Kỳ rơi vào trạng thái trầm tư, hụt hẫng.
Khi đã ăn xong, không nghĩ nhiều, hai vợ chồng nhanh chóng rời khỏi biệt thự nhà họ Lãnh.
Dựa vào lan can, Đường Quả nhìn bộ dạng vội vàng rời đi của nam chính nữ chính, bật cười to.
"Thực vui vẻ?"
Lãnh Duệ dựa vào lan can cách đó không xa nhìn ngắm Đường Quả.
Trái ngược với sự hào hứng của cô gái nhìn ngắm hai cả đang ton tót rời khỏi biệt thự.
Ánh mắt hắn lại đặt trên gương mặt cô, nhìn ngắm chớp mắt.
"Nếu đã vậy, để tôi bắt chúng ngày nào cũng đến tìm em.
Bắt chúng gọi em là mẹ.
Được không?"