Đường Tranh nhanh chóng quay về, đưa bộ lễ phục sạch sẽ tới tước mặt Đường Quả.
Đường Quả ôm lấy bộ lễ phục đi vào phòng tắm.
Đường Tranh chờ ở bên ngoài, anh ngồi dưới ánh đèn mờ ảo.
Trong phòng tắm vang lên giọng nói rất rõ ràng.
“Anh hai.”
Một giọng nói nhẹ nhàng cắt ngang sự suy tư của Đường Tranh: “Sao vậy?”
“Em không kéo khoá lên được.”
Ngón tay của Đường Tranh hơi đơ ra, anh đứng lên muốn đi tìm người, không nghĩ là cô gái trẻ đã ra ngoài, ngoan ngoãn đứng quay lưng trước mặt anh.
“Anh hai giúp em với.”
Cô gái trẻ quay đầu lộ ra nụ cười xinh đẹp: “Phiền anh hai rồi.”
Đường Tranh mím môi, không kịp từ chối, cô gái đã quay người để lại mảng lưng trắng như tuyết, đường nét hoàn mỹ.
Cho dù là vậy, anh cũng chỉ thất thần vài giây, bèn giúp cô gái trẻ nhanh chóng kéo khoá lên.
“Xong rồi.” Tay của Đường Tranh đổ mồ hôi.
Đường Quả đứng lên, tự nhiên khoác lên cánh tay của Đường Tranh: “Anh hai, chúng ta ra ngoài đi.”
Giọng của cô gái trẻ mang theo sự vui vẻ, giống như rất muốn đi ra ngoài.
Đường Tranh cất bước chân dài miên man, cũng không từ chối sự gần gũi của cô gái trẻ, anh đưa cô hoà vào đám đông lần nữa.
Lâm Dật Trì nhìn thấy Đường Quả xuất hiện, anh ta đi tới, ra vẻ ga lăng hỏi han: “Cô Đường vẫn khoẻ chứ?”
“Ừm.” Đường Quả gật đầu: “Đã đỡ nhiều rồi.”
Lúc này Lâm Dật Trì đã đồng ý tiếp cận Đường Quả theo lời của gia tộc, thấy cô gái trẻ sạch sẽ như vậy, anh ta ngược lại không thấy bài xích.
“Vậy có thể mời cô Đường nhảy một điệu được không?”
Đường Quả không trả lời Lâm Dật Trì, ngược lại cô nghiêng đầu sang Đường Tranh bên cạnh: “Anh hai, em có thể nhảy với anh ta không?”
Đường Tranh nhìn vào đáy mắt của cô gái trẻ, hình như rất mong chờ điệu nhảy với Lâm Dật Trì, không biết thế nào nhưng trong lòng anh rất khó chịu.
Nhưng nghĩ tới kế hoạch của mình, chính là muốn Đường Quả yêu Lâm Dật Trì.
Anh đặt tay của Đường Quả vào tay của Lâm Dật Trì: “Tiểu Quả thích là được.”
Đường Quả quay đầu mỉm cười, ghé vào tai của Đường Tranh: “Là anh nói anh ta tốt mà.” Cô chớp mắt với Đường Tranh, rồi bị Lâm Dật Trì đưa ra sân nhảy.
Đường Tranh đứng yên đó, cũng không nghĩ kế hoạch lại dễ dàng thành công đến vậy.
Cô gái trẻ và Lâm Dật Trì múa tung tăng, anh cảm thấy bực bội khó hiểu.
Anh nhướng mày, ánh mắt không hề rời khỏi 2 người.
Không biết Lâm Dật Trì nói gì với cô gái trẻ, ở nhà anh cũng chưa từng thấy cô cười vui vẻ như thế.
Đường Tranh nhếch đôi môi mỏng, mím nhẹ nhấp một ngụm rượu, cảm thấy rất khó nuốt.
“Anh Đường.”
Một người phụ nữ xinh đẹp đi tới, Đường Tranh nhận ra người phụ nữ này, là nữ diễn viên hạng hai nổi tiếng.
“Anh Đường có muốn nhảy cùng tôi không?”
Lúc bình thường, Đường Tranh dĩ nhiên sẽ không từ chối yêu cầu của phụ nữ.
Cho dù anh khong muốn nhưng vẫn giữ thể diện cho đối phương.
Lúc này, anh không hề có tâm trạng nhảy nhót chút nào.
Nữ diễn viên cũng không phải người không hiểu chuyện, cô mỉm cười rồi tự mình cất bước: “Xem ra anh Đường không tiện rồi, thật là tiếc quá, vậy để lần sau thôi.”
Lúc nữ diễn viên quay người, có một bàn tay thon dài trắng nõn đột nhiên đưa ra trước mặt, cô ta hơi bất ngờ và nói: “Anh Đường?”
“Không phải cô muốn nhảy sao?”
Đường Tranh cười tử tế, ga lăng nắm lấy lòng bàn tay cô nữ diễn viên, 2 người cùng vào sàn nhảy.
Nhảy cùng người lạ, Đường Tranh hình như quên mất cảm giác khó chịu mà cô gái trẻ lúc trước mang lại cho anh.
Anh vô tình tìm kiếm bóng dáng của cô gái trẻ trong sàn nhảy.
Anh vừa nhìn thì không thấy Đường Quả đâu.
Anh cũng không biết tại sao mình cứ tìm trong đám đông.
Cuối cùng ở một góc nhìn thấy người mà anh cần tìm, thậm chí anh còn thở phào nhẹ nhõm.