Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


"Không ngờ anh Đường lại khiêu vũ đẹp như vậy."
Từ Phương Phi mím môi cười, ánh mắt trong veo như nước chưa hề rời khỏi người đàn ông trước mặt.
Trước đó cô thật sự chưa bao giờ nghĩ Lâm gia lại có vị thiên chi kiêu tử này, vậy mà lại đồng ý khiêu vũ với cô, đây thực sự là một bất ngờ vô cùng lớn.
Cô ta lại không biết rằng, tâm tư của cái người đang ôm cô nhảy  này lại không đặt trên người mình.
Từ khi Đường Tranh tìm thấy bóng dáng cô gái, ánh mắt của anh vẫn thỉnh thoảng liếc qua đó.
Lâm Dật Trì ngồi bên cạnh cô gái, vẻ mặt tươi cười nói gì đó, việc với thủ đoạn này của công tử Lâm gia, chọc cho cô gái nhỏ vui vẻ thì cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Đường Tranh cảm thấy rõ ràng, cô gái có vẻ không vui.
"Tiểu Quả không hứng thú với cái này sao?”

"Bây giờ đúng dịp là ngày nghỉ, nếu không ngày mai anh đưa em đi nơi khác chơi nhé?"
Vốn dĩ Lâm Dật Trì không muốn tiếp xúc với Đường Quả, dù sao thì anh ta cũng đã có người mình thích rồi.

Nhưng sau khi tiếp xúc với Đường Quả, không hiểu sao anh ta lại cảm thấy nếu sau này muốn cưới vợ thì Đường Quả trước mặt sẽ vô cùng rất thích hợp.
Đường Quả nâng mí mắt lên, đôi mắt hơi rũ xuống, khóe miệng cong lên.

"Cảm ơn anh Lâm, như thế thì phiền phức quá."
Đường Quả cư xử càng lạnh nhạt lịch sự thì ngược lại Lâm Dật Trì càng bớt bài xích cô.
 Anh ta quên hết rồi, trước đây khi người trong nhà muốn anh ta tiếp cận Đường Quả thì anh ta đã bài xích đến chừng nào.
"Anh Lâm, hình như có người tìm anh, anh làm việc của anh đi, không cần lo cho em đâu.”
Lâm Dật Trì vừa nhìn thì thấy đúng là đó là hai người quan trọng hơn trong bữa tiệc, nói xin lỗi rồi cùng đi với người kia.
Sau khi Lâm Dật Trì rời đi thì lại có mấy người đi tới mời Đường Quả khiêu vũ, nhưng cô đều từ chối.

Đường Tranh thấy vậy thì hơi nhẹ nhõm, đến khi bài nhạc vừa kết thúc, chưa kịp nói chuyện với Từ Phương Phi mấy câu thì anh đã nhanh chóng đi đến chỗ của Đường Quả.
Cô gái có vẻ buồn chán chống cằm nhìn xuống sàn nhảy, khi thấy anh đi qua, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, anh cũng không bỏ lỡ.
Đường Tranh không biết niềm vui đang dâng trào trong lòng từ đâu mà ra, chỉ thuận theo trái tim mình, bước nhanh đến trước mặt cô.

Cuối cùng, không biết nhớ ra chuyện gì thì anh liền giả vờ thận trọng cầm ly rượu đỏ lên, vẻ mặt cũng trở nên hờ hững hơn rất nhiều, ngồi xuống bên cạnh cô.
"Anh hai, cuối cùng anh cũng quay lại rồi."
Giọng điệu vui mừng của cô gái đã lấy lòng được Đường Tranh, anh đặt ly rượu xuống, vô thức sờ đầu cô gái, chợt cảm thấy cảm giác vô cùng tốt.

Nụ cười rạng rỡ của cô gái khiến trong lòng anh có chút áy náy.
Tuy nhiên, chút áy náy này nhanh chóng bị anh áp xuống.
Cho dù không ghét Đường Quả, nhưng cũng không thích bị người khác sắp xếp cuộc đời mình.
Trước khi vợ chồng Đường gia đưa ra quyết định, nhất định phải làm cho Đường Quả yêu người khác.
Nghĩ đến điều này, sắc mặt Đường Tranh trở lại vẻ xa cách như trước đây.
“Tiểu Quả cảm thấy Lâm Dật Trì thế nào?” Đường Tranh vê vê ly rượu, lơ đãng hỏi, “Anh ta là người có tài buôn bán hiếm có của Lâm gia.


Đường gia chúng ta và Lâm gia cũng có một chút giao tình, cũng coi như là hiểu rõ lẫn nhau.”
Đường Tranh nói xong thì phát hiện cô gái nhìn mình không chớp mắt, khiến anh hơi mất tự nhiên.
"Sao vậy?”
“Anh hai cảm thấy anh ta tốt sao?” Cô gái hỏi một cách ngây thơ.
Đường Tranh không khỏi dùng sức cầm chặt ly rượu một chút, cuối cùng nói: "Ừm ừm, anh cảm thấy anh ta rất tốt."
"Ồ ..." Cô gái cúi đầu một hồi, âm thanh rất nhỏ, "Nếu anh trai cảm thấy anh ta tốt, vậy thì chắc chắn anh ta là một người tốt.”
"Anh Lâm nói, ngày khác muốn mời em ra ngoài chơi," Đường Quả chớp chớp mắt, nghiêm túc hỏi: "Nếu anh trai đã nói anh ta tốt, vậy có phải em không nên từ chối anh ta không?”
Hệ thống: Máy chủ mmP bị sập rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận