Đường Tranh nghe thấy lời nói của cô gái ở sau lưng, cả người liền cảm thấy rất khó chịu.
Cô đúng là một nha đầu ngốc, được bố mẹ chiều hư, nếu nói anh là người tốt thì đó thật sự là người tốt sao?
Anh nói đó là người tốt thì có thể tùy tiện đi chơi với người ta sao?
Đường Tranh cũng không biết sự bực bội trong lòng từ đâu mà ra.
Dù sao thì cô em gái này của anh cũng rất ngốc rất ngây thơ, không hề giống con gái được bố mẹ anh dạy dỗ vậy.
Đường Tranh nhíu mày chặt mày, thấy Lâm Dật Trì cũng càng ngày càng ngứa mắt, ban đầu anh cũng cảm thấy anh ta là một người không tệ.
Đột nhiên lại cảm thấy Lâm Dật Trì không hề tốt đẹp, không đẹp trai bằng anh, không cao bằng anh, IQ cũng chắc chắn không bằng anh, cái dáng vẻ thân sĩ kia, dối trá đến mức nào thì cũng không cần phải nói nữa.
Đường Tranh cười khẩy một tiếng, loại người này thích nhất chính là lừa gạt tình cảm của mấy cô gái nhỏ.
Nếu sau này hai người kết hôn, với sự đơn thuần của Tiểu Quả nhà anh, chắc chắc sẽ bị tên đó lừa đến không còn một mống.
Đường Tranh mím môi, ánh mắt thâm trầm nhìn Lâm Dật Trì.
Lâm Dật Trì cảm nhận được ánh mắt của Đường Tranh, vẫn cảm thấy có chút khó hiểu.
Cuối cùng anh ta cảm thấy có thể Đường Tranh cho rằng bản thân mình rất ưu tú, có thể làm em rể của đối phương, nhưng đối phương lại cảm thấy anh ta đã cướp em gái của mình nên mới nhìn anh ta với anh mắt vừa yêu vừa hận.
Nghĩ như vậy, Lâm Dật Trì lịch sự đi tới chào hỏi Đường Tranh.
"Đường tổng hãy yên tâm, lúc ra ngoài chơi tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Quả."
"Tiểu Quả, về nhà thôi."
Đường Tranh không để ý đến Lâm Dật Trì, mang theo Đường Quả, đích thân nhét cô vào trong xe, đóng cửa xe lại, hành động nhanh chóng, làm một mạch.
Nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Lâm Dật Trì ngoài cửa kính xe, cuối cùng anh cũng vui vẻ hơn một chút.
Lâm Dật Trì là cái thá gì chứ!
Nếu không phải anh đưa Tiểu Quả ra ngoài thì hắn có thể quen biết Tiểu Quả sao?
Còn dám đến trước mặt anh, trơ tráo nói muốn đưa Tiểu Quả ra ngoài chơi, rồi còn sẽ chăm sóc cho cô?
Tiểu Quả là tiểu công chúa Đường gia, đâu phải ai cũng được cho sóc cho cô?
Đường Quả nhìn thoáng qua người bên cạnh đang âm tình bất định, chốc chốc lại lộ ra vẻ căm ghét, thỉnh thoảng lại nở nụ cười, vô cùng tò mò nhìn sang anh.
Đường Tranh hoàn hồn, liền nhìn thấy cô gái đang ôm mặt nhìn anh.
Anh hơi mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình tĩnh cầm quyển sách bên cạnh lên đọc.
"Anh hai, anh quả là thiên tài."
Đột nhiên nghe thấy lời khen ngợi của cô gái, Đường Tranh bất giác cong khóe miệng lên.
Nghĩ thầm, nha đầu này có mắt nhìn đấy, cũng không bài xích như vậy nữa.
"Thế mà anh có thể đọc ngược sách."
Đường Tranh: "..."
Hệ thống: [Ahahahahahaha ...]
“Em vẫn cứ tưởng đọc ngược làu làu chỉ là truyền thuyết, nhưng không ngờ có ngày lại được tận mắt chứng kiến.” Ánh mắt sùng bái của cô gái khiến Đường Tranh không biết nên đọc tiếp hay lật ngược cuốn sách lại để đọc nữa.
Anh xoa trán, quả nhiên, công chúa nhỏ của Đường gia bị chiều hư mà.
Lúc nhỏ đã biết kế hoạch của bố mẹ mình, anh vẫn luôn rất nỗ lực học hành, mới 10 tuổi đã hoàn thành chương trình học của cấp ba.
Lại dùng năm nữa để hoàn thành các khóa học đại học, đến mười hai tuổi, cuối cùng được đã ra nước ngoài như mong muốn.
Anh nỗ lữ như vậy chính là vì không muốn cuộc sống mình bị sắp xếp, muốn tránh khỏi công chúa nhỏ Đường gia.
Không ngờ, khi trở về Đường gia, mặc dù đã xa cách rất lâu, nhưng Đường Quả vẫn rất thân thiết với anh như vậy.
Nếu là một cô gái thông minh chắc chắn sẽ thấy được sự xa cách của anh.
"Anh hai ơi, anh Lâm nói ngày mai sẽ đưa em ra ngoài chơi.”
Đường Tranh còn đang suy nghĩ quan hệ giữa mình và Đường Quả, đột nhiên nghe thấy một câu như vậy, cả khuôn mặt liền sầm xuống.