Xuyên Nhanh Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút


"Anh ơi, như vậy có đẹp không?"
Cô gái bước xuống cầu thang, giống như búp bê Barbie xinh xắn vậy, hận không thể khiến người ta muốn nâng niu trong lòng bàn tay, cẩn thận yêu thương .
"Đẹp."
Đường Tranh không thể nói ra những gì trái với lòng mình, cũng vô thức quên đi sự khó chịu ở trong lòng.
Cô gái bước nhanh đến bên cạnh anh, ra vẻ muốn ôm cánh tay anh, lại bị anh nhẹ nhàng tránh ra, anh không bỏ qua sự thất vọng trong đáy mắt cô.

Cảm giác từ chối cô thế này cũng khiến trái tim anh thắt lại.
"Lâm Dật Trì đến rồi."
"Ồ."
Cô gái đi theo phía sau, Đường Tranh nhíu mày đi ở phía trước.
Lâm Dật Trì cầm một bó hoa hồng đỏ, sau khi Đường Quả đi ra, anh ta liền đưa bó hoa hồng vào tay cô gái.
Cô gái cầm hoa hồng, trông càng xinh đẹp hơn.
“Bảo vệ con bé thật tốt.” Đường Tranh mím môi, chỉ nói câu một câu như vậy, “Đừng để người ta bắt nạt con bé.”
“Xin Đường tổng hay yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho Tiểu Quách thật tốt, sẽ không để cô ấy bị người ta bắt nạt.” Lâm Dật Trì bước tới, dìu Đường Quả lên xe.
Khi cửa xe vừa đóng lại, dường như Đường Tranh chú ý tới ánh mắt của cô gái vẫn luôn rơi trên người mình, trong trẻo sạch sẽ, anh liền vội vàng xoay người đi trở về, nhưng lại không nhận ra thật ra bước chân của mình có chút hỗn loạn.
Từ khi Đường Quả được Lâm Dật Trì đón đi, Đường Tranh luôn có cảm giác đứng ngồi không yên.
Anh thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, trợ lý bên cạnh còn tưởng rằng anh có việc gấp cần giải quyết, khi báo cáo công việc, tốc độ nói cũng không khỏi nhanh hơn.

"Đường tổng, có việc gì gấp sao?"
Đường Tranh dừng lại, "Nói tiếp đi."
"Vâng."
Tiếp đó, Đường Tranh vẫn không nhịn được nhìn đồng hồ, nhíu mày lại, sao chỉ mới nửa tiếng trôi qua thôi vậy.

Trên trán trợ lý đổ đầy mồ hôi lạnh, chưa bao giờ thấy Đường tổng sốt ruột như vậy.

Cậu nhanh chóng nói những gì cần nói rồi chuồn ra khỏi văn phòng, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.
Cuối cùng, Đường Tranh cũng gọi điện thoại cho Đường Quả.
"Anh?"
Giọng nói đầy vui vẻ khiến Đường Tranh có chút hối hận, "Không có gì, anh sẽ gọi điện hỏi em có bị bắt nạt không."
"A, cảm ơn anh nhé, anh Lâm luôn ở bên chăm sóc em, không có ai bắt nạt em hết." Có thể nghe ra được trong giọng nói của cô gái không có một chút tủi thân nào cả, "Anh Lâm dẫn em đi Đông hồ chơi, ở đây có rất nhiều hoa sen.

Đẹp quá anh ơi, anh có muốn xem không? Em chụp vài tấm ảnh gửi qua cho anh nhé.

"
"Không cần đâu."

Đường Tranh lạnh lùng cúp điện thoại, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt.

Ngày hôm qua còn nói nghe lời anh, hôm nay lại bị Lâm Dật Trì mê hoặc đến nỗi không tìm được nam bắc.
Nhưng mà, ngay sau đó điện thoại di động của anh lại vang lên, vừa ấn vào thì chính là ảnh mà Đường Quả gửi qua.
Đúng là hoa sen nở rất đẹp, nhưng ...!nhưng sao trên mỗi tấm ảnh hoa sen đều có khuôn mặt xinh đẹp của người nào đó vậy?
Đây căn bản không phải là một bức ảnh phong cảnh, rõ ràng là ảnh tự sướng.

Cô gái nở nụ cười rạng rỡ, ngay cả đóa hoa xinh đẹp cũng không thể so được với sự xinh đẹp của cô.
"Anh ơi, Đông hồ có đẹp không?"
Ngay sau đó, là tin nhắn của cô gái.
Đường Tranh không kìm chế được trả lời, “Đẹp.”
Cảnh đẹp, mà người càng đẹp hơn.
Sau khi trả lời cô, anh liền cáu kỉnh ném chiếc điện thoại sang một bên.

Mím môi, nghe tiếng chông nhắc nhở không ngừng vang lên, lập tức tắt máy, rồi ném đi.
Đường Quả nhíu mày, nhìn một dãy mình gửi đi nhưng lại không nhận được hồi âm thì cười khẽ một tiếng.

Thuận tay ném chiếc điện thoại xuống nước, tỏm một tiếng thu hút được sự chú ý của Lâm Dật Trì.
"Làm sao vậy?"
Vẻ mặt Đường Quả đầy vô tội, "Không cẩn thận để điện thoại rớt xuống hồ mất rồi."
Hệ thống: Ký chủ, tôi tin cô cái quỷ ấy, cô là ma quỷ hả? ? ?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận