Đường Tranh mím môi, lật xem nhật ký tin tức, thấy cô gái còn đẹp hơn hoa sen, khoé môi nở nụ cười lạnh lùng.
Cái miệng nhỏ màu hồng phấn đúng là biết gạt người.
Anh trúng tà nên mới tin lời quỷ quái của cô.
Nhưng kết quả hiện giờ không phải như ý của anh hay sao?
Cuối cùng, Đường Tranh tùy ý đặt điện thoại sang một bên, không thèm để ý đến mọi chuyện của Đường Quả, như thể anh đã đuổi hình bóng cô gái trẻ ra khỏi tâm trí ngay lúc đó.
Sau khi lang thang ở Hồ Đông gần một giờ, Lâm Dật Trì gần như quỳ lên điện thoại, cuối cùng cũng tìm thấy điện thoại của Đường Quả trong phù sa.
Đường Quả bất ngờ, nói thậ thì cô thật sự ngạc nhiên.
Sau đó cô xúc động, không hổ là nam chủ, điện thoại rơi xuống Hồ Đông cũng có thể vớt lên được.
Lâm Dật Trì rất ga lăng lau sạch điện thoại trong tay rồi đưa tới trước mặt của Đường Quả.
“Cảm ơn anh Lâm, anh đúng là tốt bụng.”
Người tốt thì Đường Quả sẽ không keo kiệt.
Vốn dĩ bụng của Lâm Dật Trì khó chịu, cảm giác giống như dìu được ông cụ qua đường là một chuyện rất tốt, trong lòng rất hài lòng.
Đúng là gặp ma rồi.
“Anh Lâm, hôm nay không đi chơi ở Hồ Đông nữa.
Anh ở dưới nước lâu như vậy, em sợ anh sẽ bị cảm, anh về nhà trước đi, gọi bác sĩ tới khám cho anh.
Mẹ em nói đề phòng bị cảm, tốt nhất nấu một bát súp gừng, rồi ngủ một giấc.”
“Nếu vì chuyện này mà anh bị bệnh thì em sẽ thấy áy náy lắm.”
Trong lòng của Lâm Dật Trì thoải mái.
Không phải xuống Đông Hồ vớt cái điện thoại cùi mía đó sao? Thật ra cũng coi như một trải nghiệm khác.
Nhất là cảm nhận được sự quan tâm của công chúa nhỏ nhà họ Đường, Lâm Dật Trì thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần.
Trạng thái trước mắt quả thật không cần phải đi chơi tiếp, anh ta vẫn để ý tới hình tượng của mình.
Hôm nay tới đây thôi, cũng coi như có thu hoạch.
Đường Quả rất chu đáo, tự mình gọi xe về.
Sợ anh bị cảm sẽ khiến cô lo lắng, Lâm Dật Trì cũng cảm thấy cơ thể không được thoải mái thì không nên miễn cưỡng.
Hệ thống hiểu rõ, thực tế là ký chủ đã trêu đùa Lâm Dật Trì đủ rồi, tạm thời không muốn đối mặt với anh ta mà thôi.
Đường Quả về tới biệt thự thì cảm thấy cả căn biệt thự lạnh tanh, rõ ràng đang là mùa hè nóng nực mà.
Cô giống như không biết gì cả mà đi về phòng của mình.
Vừa đi tới cửa, cô cảm giác một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn, cô nghiêng đầu nhìn sang.
Đường Tranh đứng trước cửa.
Mắt anh nhìn chằm chằm vào cô một lúc, vốn tưởng cô sẽ giải thích gì đó, kết quả cô không thèm nói câu nào, vẻ mặt thì ngày càng lạnh lùng.
“Anh hai?”
Đường Tranh đột nhiên lại nở nụ cười.
Điều này hơi dị hợm.
Anh cười nhẹ, cất bước đi tới trước mặt Đường Quả: “Đi chơi vui không?”
Giọng bình tĩnh, xa lạ, không nghe ra là có ý gì.
“Cũng tạm ạ.”
Đồng tử của Đường Tranh đột nhiên trở nên sâu thẳm, nét mặt không rõ, anh vẫn cười: “Xem ra Lâm Dật Trì chăm sóc Tiểu Quả rất tốt.”
Đường Quả níu chặt váy, dáng vẻ thấp thỏm không yên, đúng là bức bách, nếu không phải hệ thống biết mọi chuyện đều là giả, thì sắp tưởng là ký chủ thật sự đang sợ hãi.
“Ngày mai có hẹn không?” Giọng của Đường Tranh dịu dàng mà xa lạ giống như trước.
Đường Quả cẩn thận nhìn vào mắt anh và mím môi: “Không có.”
“Nếu Tiểu Quả thích Lâm Dật Trì, anh trai cũng sẽ không phản đối.
2 đứa rất xứng đôi.”
“Hả?”
Đường Quả hốt hoảng ngẩng đầu lên, điều này khiến trái tim của Đường Tranh chùn xuống, quả nhiên thấy 2 mặt, cũng không cần anh tính kế, công chúa nhỏ nhà họ Đường đã bị Lâm Dật Trì trộm tim mất rồi sao?.