“Tiểu Quả không phải thích Lâm Dật Trì sao?”
Nụ cười của Đường Tranh rất lạ.
Anh đưa tay xoa xoa gò má mịn màng của cô gái trẻ, anh thấp giọng ghé sát tai cô nói: “Đợi cha mẹ về, Tiểu Quả có thể nói với 2 người, cứ nói em và Lâm Dật Trì yêu nhau, họ sẽ không phản đối đâu.
Dù gì …….
2 đứa thật sự rất xứng đôi.”
Nói xong, không biết tại sao, Đường Tranh đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng, đôi lông mày nhíu chặt, rõ ràng anh không thích cảm giác này.
Cô gái trẻ mím môi, dùng sức siết chặt chiếc váy, cô cúi mắt, dáng vẻ bất lực, nhìn thật ra rất muốn để người khác giày vò.
“2 người là trai tài gái sắc, cha mẹ sẽ vui khi giúp 2 đứa tổ chức đám cưới.”
Đường Quả bỗng dưng ngẩng đầu.
Đường Tranh mới phát hiện đôi môi của cô trắng bệch, nhưng anh không để ý, chỉ nghĩ cô gái này bị vạch trần suy nghĩ căng thẳng mà thôi.
“Đây là mong muốn của anh sao?”
Đường Tranh đơ ra, hiển nhiên không ngờ cô gái trẻ lại hỏi như vậy.
Anh vốn không suy nghĩ gì, anh nói tiếp: “Đương nhiên, Lâm Dật Trì nhìn cũng rất hoàn mỹ, không phải sao?”
Cô gái trẻ lại cúi đầu, cô thấp giọng nói: “Nếu, đây là mong muốn của anh, cha mẹ về thì em sẽ nói với 2 người.”
Đường Tranh chỉ nhướng mày, anh bật cười: “Vậy em nghỉ ngơi sớm đi.” Nói xong, anh quay người về phòng.
Đường Tranh về phòng, dáng vẻ không hờ hững như lúc nãy, ngược lại sắc mặt trầm xuống, giống như có chuyện gì đó lệch hướng khỏi ké hoạch của anh.
So với sự khó chịu của Đường Tranh, tâm trạng Đường Quả lúc nãy chùn xuống, cô về phòng khoá cửa lại, nhàn hạ nằm trên giường, ăn vặt …… thoải mái lướt xem tin trên Weibo.
Hệ thống: ……..
Đây là cô gái trẻ bị anh trai bỏ rơi đây sao?
Gì đây? Ký chủ, cô đang làm gì thế?
Hệ thống nhớ lại câu nói lúc nãy của Đường Quả: “Đây là mong muốn của anh sao?”
Câu nói này đúng là tương tự, khiến nó phải lật lại cốt truyện, bỗng dưng phát hiện, đây không phải lúc trước Đường Quả đồng ý Lâm Dật Trì cầu hôn, nguyên chủ nói với Đường Quả rồi sao?
Cùng biểu cảm, cùng tâm trạng, cùng giọng điệu thất vọng tràn trề.
Chính là cảm xúc ẩn giấu còn sâu hơn ký chủ.
Hệ thống kinh hoàng.
Hình như nó phát hiện ra một sự thật đáng kinh ngạc gì đó.
Nó lén quan sát ký chủ đang thích thú ngồi đọc Weibo, cuối cùng lấy hết can đảm [Nguyên chủ thích Đường Tranh hả?]
“Ngươi không phải hệ thống biết cốt truyện sao?”
Nó là hệ thống, biết cốt truyện nhưng ký chủ không kích hoạt một số tình tiết ẩn giấu, nó cũng không biết?
[Ký chủ, sao cô phát hiện vậy?]
“Thật không biết là ai viết cho ngươi, IQ này đúng là đáng lo ngại.”
“Đồ ngốc, nếu không phải ngươi có ta, ta cảm thấy ngươi có thể tồn tại tiếp hay không là một vấn đề đó.
Tính ra, ngươi có thể tồn tại lâu như vậy quả thật ngươi nên cảm ơn ta đó.”
Hệ thống: có nghĩa đầu gối trúng mũi tên, nó lại vô dụng vậy ư?
Đường Quả giống như biết suy nghĩ của nó, cô cười ha ha: “Trừ việc cung cấp cốt truyện, ngươi nói xem ngươi còn có tác dụng gì khác? Ví dụ, hack thế giới web? Gói hộp quà gì cho tôi? Nhiệm vụ trước kia hoàn thành nên khen thưởng hả?
Nếu không phải đọc tới đâu nhớ tới đó, đọc nhanh như gió, đầu óc thông minh, người lại xinh đẹp, vào được hội trường, xuống được nhà bếp, vừa nỗ lực sống tiếp, vừa học hỏi kỹ năng sinh tồn, ngươi còn có thể tồn tại được sao?
Ngươi nói xem, ngươi có tác dụng gì?
Hệ thống: Nói ra thì đúng là vô dụng thật.
Vẻ tự ti khó hiểu …… xin lỗi ký chủ, tôi làm liên luỵ cô rồi..