“Cái gì?”
Lâm Dật Trì thật sự là sửng sốt một chút, phản ứng lại mới hỏi, “Chủ tịch Đường, anh vừa mới nói gì?”
“Tôi nói, bảo Tiểu Quả nghe điện thoại.
”
Đường Tranh mím môi, cũng không thích nói chuyện nói lần thứ hai.
“Chủ tịch Tổng, Tiểu Quả không ở chỗ tôi.
” Lâm Dật Trì dường như cũng hiểu được chút, “Chẳng lẽ, cô ấy tới tìm tôi sao? Chuyện lúc nào?”
“Nếu là như vậy, chủ tịch Đường, bên anh nên báo cho tôi biết sớm một chút, để tôi xuống đón Tiểu Quả.
”
Đường Tranh nhíu mày, “Em ấy không ở chỗ anh?”
“Tôi vừa mới hỏi thư ký, cho tới bây giờ, chưa từng có người tới tìm tôi.
”
Đường Tranh không nói lời vô ích nữa, cạch một tiếng liền cúp điện thoại.
Nếu Đường Quả không ở chỗ Lâm Dật Trì, anh không cần nói thêm gì với người đàn ông lời ngon tiếng ngọt này nữa.
Chỉ là, Đường Quả không ở chỗ Lâm Dật Trì.
Đây là trọng điểm!!
Đường Quả tắt máy.
Đây cũng là trọng điểm!!
Cho tới bây giờ, vẫn là trạng thái tắt máy, trong lúc đó cũng không có một cuộc điện thoại, một tin nhắn.
Điều này vô cùng trọng điểm!!!
Đường Tranh lại gọi về biệt thự, biết được Đường Quả cũng chưa trở về, đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sải đôi chân dài bước ra khỏi phòng làm việc.
Các nhân viên vốn đang vui đùa ầm ĩ, ăn cơm trong giờ nghỉ trưa, thấy Đường Tranh đi từ bên trong ra, lập tức im lặng.
Đường Tranh đen mặt, đáy mắt còn có sự lo lắng khó có thể che giấu.
Trước đây cho dù Đường Quả đi đâu, cũng sẽ chào hỏi với anh trước.
Cho dù là sau khi ra ngoài, về cơ bản nửa giờ sẽ gửi tin nhắn cho anh, trong vòng hai giờ, nhất định sẽ có điện thoại.
Cho dù là trường học, Đường Quả cũng sẽ liên lạc với anh vài lần trong ngày.
Cho dù là anh đang ở nước ngoài, mỗi ngày Đường Quả đều sẽ nghĩ đủ mọi cách để liên lạc với anh.
Dường như anh cũng đã quen với cách thức chung sống như thế.
Một người đột nhiên chợt không ở phạm vị cảm nhận của anh nửa ngày, anh lại rất không quen, thậm chí rất lo lắng.
Anh không suy nghĩ nhiều đây là bởi vì cái gì, bây giờ tìm được Đường Quả là chủ yếu nhất.
Con người Đường Tranh này rất trực tiếp, cách thức dùng cũng rất thẳng thắn, báo cảnh sát!
Cô công chúa nhỏ nhà họ Đường không thấy nữa, bên phía cảnh sát nhận được tin tức này, dĩ nhiên là tìm người một phút cũng không dừng lại.
Cô công chúa nhỏ nhà họ Đường không thấy nữa, còn là công tử nhà họ Đường đích thân báo cảnh sát, điều này có thể không được coi trọng sao?
Đường Quả đợi nửa ngày ở cửa hàng sửa chữa điện thoại, đã có chút mệt mỏi muốn ngủ, ngáp một cái, còn tốt bụng đặt một phần thức ăn bên ngoài cho ông chủ.
Sau khi ông chủ ăn xong, tiếp tục sửa điện thoại.
Chỉ là chiếc điện thoại này vô cùng phức tạp, anh ta đã dùng rất nhiều cách, cũng không thể khiến chiếc điện thoại khôi phục như lúc đầu.
Anh ta cũng sắp muốn từ bỏ rồi, cô gái nhỏ bên cạnh lại bày tỏ, bảo anh ta tiếp tục sửa, còn nói, chi phí làm lỡ việc hôm nay của anh ta, cô đều sẽ bồi thường, nhiệm vụ hôm nay của anh, chính là sử chiếc điện thoại này.
Vì lợi ích tiền bạc, ông chủ lại là tận tâm tận lực sửa chữa.
Mặc dù vẫn chưa sửa xong, nhưng cũng không có nghĩa là không có tiến độ, ít nhất bây giờ anh ta cho rằng với kỹ thuật sửa chữa điện thoại của mình, nửa ngày đã nâng cao không ít.
Đường Quả chống ở quầy, bộ dạng cũng là phờ phạc lừ đừ.
Không biết từ lúc nào, hai cảnh sát tới trước cửa cửa hàng, họ quan sát Đường Quả một chút, rồi lại so với bức ảnh một chút.
Cuối cùng lại lén chụp một bức ảnh của Đường Quả, gửi về.
“Cậu Đường, đây hẳn là cô Đường đấy?”
Đường Tranh liếc mắt liền nhận ra, cô gái trong bức ảnh chính là Đường Quả.
Anh cất điện thoại, đứng dậy, “Ở chỗ nào?”
Viên cảnh sát bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, “Tôi lập tức dẫn cậu Đường qua đó.
”
Đường Quả còn đang chống cằm nhìn chằm chằm ông chủ không chớp mắt, đột nhiên cảm giác được cả người bị một bóng đen bao phủ, xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo.