Edit+beta: Cá Nhỏ Không Muốn Đi Làm.
Cô ta nhớ đến ánh mắt đầy ẩn ý của Thư Niệm trước khi rời đi, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi, khi cô ta sợ hãi sẽ có thói quen mím môi, đôi mắt ngấn nước tràn đầy ủy khuất, Tiếu Khiêm thấy vẻ mặt thiếu nữ tái nhợt như vậy đau lòng không thôi, anh ta liền đem cô ta ôm vào trong lòng hung hăn hôn xuống.
“A Khiêm.
.
” Xa Tiếu Tiếu giật mình, vừa định mở miệng nói chuyện đã bị Tiếu Khiêm nhân cơ hội mà thâm nhập, hai người liền quấn lấy nhau.
Thư Niệm vừa đi vừa quay lại vô cùng thích thú nhìn cảnh tượng này, còn thuận tay lấy điện thoại ra chụp một tấm, cô nhìn độ rõ nét của bức ảnh, hài lòng gật đầu rồi mới quay người rời đi.
“Chị ơi! Ở bên này!” Thư Niệm vừa bước vào nhà hàng đã nhìn thấy Hạ Ninh Hiên đang vẫy tay không ngừng ở xa xa, cô nhanh chóng đi qua.
“Chị, vừa nãy sao chị không để em xuống giáo huấn cho cái tên khốn Tiếu Khiêm kia một trận, chị thật sự tin anh ta không có quan hệ gì với cái cô thư ký kia đó chứ?” Thư Niệm vừa ngồi xuống, Hạ Ninh Hiên đã tung một tràn công kích: “Nếu như em là chị, đàn ông có chân thứ ba ở bên ngoài khắp nơi, ngoại hình của Tiếu Khiêm tạm được, năng lực cũng bình thường nốt, tính tình thì tệ, rốt cuộc thì chị thích anh ta ở chỗ nào thế hả!!”
Thư Niệm: Tuyệt vời quá em tôi ơi!
“Chị thừa nhận trước kia mắt chị bị mù,…” Thư Niệm rất là tán thành gật đầu.
“Đúng vậy… cái gì? Chị làm sao?” Hạ Ninh Hiên đã chuẩn bị tinh thần để bị mắng, cậu không ngờ rằng người chị mà mỗi lần nhắc tới Tiếu Khiêm là không có não này nay lại đột nhiên đổi tính.
“Chị…trước đây quả thật mắt chị bị mù, cái loại cặn bã như Tiếu Khiêm thì thật đúng là rất hèn hạ.
” Thư Niệm mỉm cười đáp.
Hạ Ninh Hiên:….
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức, xin đọc giả hãy đọc ở trang chính chủ, mọi lượt bình luận và đánh giá của các bạn đều là động lực của Cá, xin cảm ơn!
Sao cậu cứ cảm thấy cái nụ cười này của bà chị mình có chút nguy hiểm.
“Nhưng mà, tạm thời cứ để cho anh ta chạy nhảy thêm một chút nữa đi, dám lừa gạt tình cảm của bổn tiểu thư thì làm gì có chuyện đuổi anh ta ra khỏi Hạ gia dễ dàng như vậy được cơ chứ, chị không muốn anh ta lợi dụng hạng mục của Hạ gia để hô mưa gọi gió ở bên ngoài, chị muốn anh ta không thể trở mình được nữa!” Thư Niệm bình tĩnh nói.
“Chị có chủ kiến là được rồi, nếu như có gì cần em giúp đỡ thì cứ kêu em!” Hạ Ninh Hiên thấy Thư Niệm tự có chủ ý của riêng mình cũng không nhiều lời nữa.
“Chị, chị không biết đâu, nhà hàng Quảng Đông này kinh doanh rất là tốt, nếu như không phải em đặt chỗ trước thì đến cửa chúng ta cũng không thể nào vào được.
”
“Vậy sao? Hiên suy nghĩ thật chu đáo, khiến chị đây thụ sủng nhược kinh.
” Thư Niệm trêu đùa nói.
Hai chị em vui vẻ dùng xong bữa trưa, Thư Niệm nhàn nhã trở về biệt thự, thuận tay gửi ảnh vừa chụp được của Tiếu Khiêm và Xa Tiếu Tiếu cho ba mẹ Hạ.
Đúng như Thư Niệm dự đoán, đêm đó hai người vẫn còn đang ở nước ngoài đã trực tiếp ngồi chuyến bay gần nhất để trở về nước.
Sau khi hai người họ về đến nhà, liền nhìn thấy Thư Niệm đang nhàn nhã ngồi trên sô pha xem ti vi, cả hai đồng thời sửng sốt.
Khi hai người vừa nhìn thấy những tấm hình mà con gái mình gửi tới, với mức độ si mê của con gái mình đối với Tiếu Khiêm, hai người họ đều đoán rằng con gái mình chắc chắn sẽ đau lòng mà khóc đến mức chết đi sống lại, nhưng….
Thực tế là, thiếu nữ trước mặt bọn họ lại đang ngồi trên sô pha vừa xem tivi vừa ăn khoai tây chiên ngon lành, thi thoảng còn phát ra tiếng cười to.
Không sai! Chính là đang xem chương trình hài kịch.
“Thiển Thiển ơi, con…” Mẹ Hạ dịu dàng lên tiếng, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.
Con gái, con đừng đau lòng nữa? Nhưng mà nhìn con gái cũng không giống như là đau lòng lắm.
Cái loại cặn bã như Tiếu Khiêm kia, chúng ta không cần nữa? Nhưng con gái vừa mới kết thúc một đoạn tình cảm dài, như vậy cũng không tốt lắm.
Mẹ Hạ vốn là người ăn nói rất là lưu loát, nhưng lúc này bà lại không biết phải nên làm thế nào.
“Ba, mẹ, hai người về rồi sao?” Thư Niệm xem xong chương trình, cười cũng đủ rồi, vừa quay đầu lại đã thấy ba mẹ Hạ đang đứng sau lưng mình, cô khiếp sợ mà la lên.
Ba mẹ Hạ:….