Hai người tình tứ một hồi, nhưng Tiếu Khiêm vẫn chưa đủ lông đủ cánh đành phải trở về biệt thự nhà họ Hạ.
“Về rồi sao?” Lúc này Thư Niệm đang nhàn nhã ngồi trên sô pha xem ti vi, không thèm quay đầu lại nói một câu.
Trong lòng cô rất ngạc nhiên với hiệu suất làm việc của mẹ Hạ, không ngờ rằng mẹ Hạ vẫn còn đang ở nước ngoài mà vẫn có thể khiến cho Tiếu Khiêm trở về.
Có điều nhìn khuôn mặt giống như có người mắc nợ anh ta mấy chục triệu này, Thư Niệm cong cong khoé môi.
Định luật của nữ phụ là, nam chính không vui thì bản bảo bối vui vẻ, nữ chính khó chịu thì bản bảo bối happy!
“Không phải cô xuất viện rồi sao?” Tiếu Khiêm không hổ là người đàn ông được đại tỷ như Thư Niệm nắm rõ như lòng bàn tay, hơi thở toàn thân anh ta toả ra mùi hormone, đàn ông lạnh lùng là quyến rũ nhất, Thư Niệm không khỏi cảm thán, bề ngoài bình thường như vậy, cũng chỉ có thể nhờ vào khí chất của anh ta mới được tăng cao thêm mấy phần.
Nhưng mà vẫn chưa đủ tầm để cô nhìn.
Tâm trạng lúc này của Tiếu Khiêm rất là tồi tệ, anh ta đi làm đã mệt mỏi còn mới chịu đựng cơn tức giận của mẹ Hạ, vừa về tới nhà lại thấy Hạ Ninh Thiển đang xem ti vi, mẹ Hạ làm sao vậy, không phải cô bị bệnh phải nằm viện sao?
Mấy hôm trước nghe dì Lâm nói cô bị sốt nhưng không chịu uống thuốc nên mới phải nhập viện, bây giờ nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống này của cô có chỗ nào giống như là bị bệnh đâu chứ, một ngọn lửa mạnh mẽ bùng lên trong lòng anh ta.
“Cô đã khỏi bệnh rồi, tại sao còn gọi điện quấy rầy mẹ làm gì, cô không biết là tôi rất bận sao? Sao cô lại bướng bỉnh như vậy?”
Không đợi anh ta nói xong, Thư Niệm rất bình tĩnh xua tay ngắt lời anh ta: “Nếu như đã bận quá không có thời gian yêu đương vậy thì chia tay đi.
”
“Được,….
khoan đã, cô vừa nói cái gì!?” Tiếu Khiêm không ngờ rằng một người suốt ngày không biết xấu hổ, không từ mọi thủ đoạn như Hạ Ninh Thiển sẽ nói ra lời chia tay, ngơ ngác một lúc, anh ta ngồi xuống ghế sô pha đối diện cô, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Thư Niệm, anh ta rung động một cách khó hiểu: “Em đang nói đùa phải không?”
“Anh cảm thấy tôi rất có hứng thú để nói đùa với anh sao?” Thư Niệm buồn cười nhìn anh ta.
“Anh nghĩ mình là tiên hay là đẹp như Phan An mà phải khiến tôi nhất định mãi đeo bám anh vậy, còn nữa, tôi cũng là vì muốn tốt cho anh thôi, không phải anh luôn miệng nói rằng mình không có thời gian sao, tôi chia tay cũng là vì muốn tốt cho anh.
”
Thư Niệm nhìn sắc mặt tái nhợt vì tức giận và sợ hãi của Tiếu Khiêm, khoé môi nhếch lên một cách đầy giễu cợt.
Anh ta một mặt thì ghét bỏ tính tình tiểu thư của Hạ Ninh Thiển, mặc khác thì lại có suy nghĩ xấu xa muốn sống dựa vào Hạ Ninh Thiển và Hạ gia để thành công.
Đối với loại tra nam cặn bã như vậy, Thư Niệm cảm thấy nói nhiều thêm một câu nữa thôi cũng khiến cô buồn nôn.
Sau khi kinh sợ, Tiếu Khiêm nhìn thấy Thư Niệm lại chuyển sự chú ý lên ti vi, anh ta hơi nheo mắt lại, sợ rằng Hạ Ninh Thiển lại muốn chơi trò lạc mềm buộc chặt gì đó, đổi một biện pháp giày vò khác, nghĩ đến việc cô sinh ra đã được ngậm thìa vàng, còn anh ta phải tự mình làm việc chăm chỉ, sự chênh lệch như vậy khiến anh ta càng thêm phẫn nộ.
“Em chơi trò lạc mềm buộc chặt cũng vô dụng, với thân phận là thiên kim nhà họ Hạ, em có thể thoải mái đi dạo phố nhưng anh thì không thể, em yên phận một chút được không đừng bướng bỉnh nữa.
” Tiếu Khiêm cũng lười để ý đến Thư Niệm, xoay người rời khỏi phòng khách đi vào phòng làm việc.
Thư Niệm: Hừh
Con mẹ nó thằng cha này có phải bị thần kinh không vậy trời, tự cảm thấy mình ưu việt đến như vậy sao, đến tiếng người còn nghe không hiểu, chia tay mà vẫn nghĩ người ta lạc mềm buộc chặt?
Thư Niệm thật muốn rút lưng quần ra đánh cho cái tên cặn bã này một trận.
Nhưng mà cô cũng không thèm quan tâm, cứ đi mách lẻo thôi, tiện thể thêm chút rắc rối phá huỷ buổi hẹn hò của tra nam tiện nữ.
Tên cặn bã như Tiếu Khiêm, có là đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được, chỉ có nguyên chủ ngu ngốc mới bị tình yêu làm cho mù quáng.