Nội dung nói chuyện có một chút lạc đề.
Sức hấp dẫn của những đại thi nhân dường như mạnh hơn những câu chuyện tầm phào.
Cũng may vẫn có người thích nhiều chuyện hơn, đem nội dung nói chuyện kéo trở lại, mỉm cười nhìn Thẩm Khắc Kỷ sắc mặt như tro nguội: “Thế Tử Vinh Vương, ngươi tìm được cổ thư này ở đâu? Ta cũng đi tìm xem, có khi lại trở thành một đại tài tử và mang lại danh dự cho nhà ta.”
Những người vì những bài thơ mà có ấn tượng tốt với hắn, lúc này sự phản cảm lại càng trở nên bộc phát gấp bội, người mà họ sùng bái rốt cuộc lại là một kẻ đạo văn, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
“Thế Tử Vinh Vương thật hào phóng, lại cùng nổi danh với mỹ thiếp, quả thật là tình thâm ý trọng!”
“Đạo đức suy thoái, bại hoại nhân tính!”
...
“Hừ! Đồ vô liêm sỉ.”
Người thanh niên áo tím đứng gần Thẩm Khắc Kỷ, vốn là hâm mộ tài hoa mới đến đây để kết giao, nhưng trước sự việc diễn ra hắn cảm thấy như ăn một đống phân ghê tởm, trực tiếp nhổ nước bọt vào người Thẩm Khắc Kỷ đang hồn vía lên mây, sau đó xoay người rời đi, sợ chậm một bước sẽ bị lây nhiễm thứ gì bẩn thỉu.
Ngụm nước bọt này đã trở thành giọt nước tràn ly cuối cùng đối với Thẩm Khắc Kỷ. Trong lòng hắn ta đau nhói, hắn ta há miệng phun ra một ngụm máu tươi, rồi lao đầu xuống dòng nước sông lạnh giá.
“Thế Tử!” Dọa cho người hầu Thanh Trúc hồn bay phách lạc liền nhảy xuống nước cứu người.
Người Thẩm Khắc Kỷ ướt sũng được vớt ra, hắn ta tỉnh dậy vì lạnh cóng, nhắm mắt run rẩy, toàn thân từ trên xuống dưới từng khúc xương đều run lên, nhìn không thấy gì cả, thính giác trở nên nhạy bén hơn, những tiếng khinh bỉ, chế nhạo xung quanh vô cùng rõ ràng xông thẳng vào lỗ tai.
Hắn ta đã đắc tội với văn nhân và người đọc sách toàn thiên hạ, văn nhân chửi mắng người là gay gắt nhất, lần này hắn ta không xoay người được nữa, địa vị Thế Tử cũng không giữ được nữa, hắn ta xong rồi, hoàn toàn xong đời rồi.
Thẩm Khắc Kỷ hồn bay phách lạc được người của Vinh Vương phủ dìu đi ra về, như có ma xui quỷ khiến, hắn ta mở hé khe mắt, lại bắt gặp ánh nhìn cười nhạo của A Ngư.
Lúc ấy, tim Thẩm Khắc Kỷ gần như ngừng đập, vẻ mặt kinh hãi giống như nhìn thấy ma, bèn nhắm mạnh mắt lại.
A Ngư cụp mi, che đi ý cười sâu xa trong mắt, không có chuyện mà tự đi tìm kiếm chuyện thì kết quả chỉ có xui xẻo. Lúc còn trẻ cũng được coi là một người có thể diện, nhưng chỉ trong vài năm, hắn ta đã trở nên vô liêm sỉ như vậy.
“Cũng may hai người đã hòa ly.”
Nữ thân quyến đi cạnh với Tạ Uyển Dư vui vẻ nói, nếu như hòa ly chậm một bước, sợ rằng sẽ bị người ta nói cái gì mà phu thê vốn là chim liền cánh, nhưng gặp đại nạn thì lại đường ai nấy bay.
A Ngư mỉm cười, thoáng thấy Lưu Hồng Huy đang từ xa đi tới.
Lưu Hồng Huy từ xa nhìn thấy một đám người đang tụ tập ở đây, bàn luận sôi nổi, hình như có chuyện gì nên tiến lại gần hỏi han một người.
Đối phương tường thuật lại sống động như thật: “Thẩm Khắc Kỷ đạo văn đã bị Lữ Thất Lang vạch trần tại trận, cảm thấy tất cả những bài thơ mà hắn ta và tiểu thiếp của mình viết đều là của người khác, hai người này thật là vô liêm sỉ.”
“Tất cả những bài thơ này… là của người khác?”
“Còn không phải sao, tất cả đều là từ một cuốn sách cổ, nó nằm trong tay của Lữ Thất Lang, những thi từ trong đó thật sự rất tuyệt vời...”
Lưu Hồng Huy sải bước về phía Lữ Thất Lang, chộp lấy cuốn sách được giới văn nhân coi như báu vật.
“Này, ngươi xếp…” Sau khi nhìn rõ mặt Lưu Hồng Huy, người bị cuốn cướp sách không thốt ra chữ “hàng”, Lưu gia quyền hành rất cao, ai dám động vào chứ.
Một cuốn sách dày cộp, Lưu Hồng Huy sốt ruột lật giở ra xem: “Hoa tàn, hoa bay, hoa đầy trời, có bài thơ này không?”
Lữ Thất Lang ở một bên cau mày nghi hoặc nói: “Táng Hoa Từ”.
Lưu Hồng Huy: “Trang nào?”
Lữ Thất Lang lật sang trang đó.
Lưu Hồng Huy quét mắt nhìn, tìm được hai câu thơ cần tìm, còn tìm được câu trước đó “phong đao sương kiếm nghiêm tương bức”, ánh mắt hắn sắc bén như chim ưng nhìn chăm chú vào tên của tác giả.
“Tào Tuyết Cần!” Hắn liếm liếm khóe miệng, tức giận cười ra tiếng.
Nguyễn Mộ Tình ngồi trên xe ngựa vội vã quay về biệt trang vô cớ rùng mình một cái, nàng ta ôm lấy lồng ngực đang phập phồng không ngừng, nhớ lại cảnh tượng đó, miệng lưỡi nhất thời khô khốc.
Nàng ta suýt chút nữa mất khống chế để Lưu Hồng Huy đắc thủ, cũng may, cũng may sao nàng ta vẫn còn giữ được một tia lý trí. Nam nhân ai cũng như ai, càng dễ có được sẽ càng không trân trọng.
Lưu Hồng Huy có thể dừng tay lại trong hoàn cảnh như thế, điều đó cho thấy hắn chân thành với chính mình như thế nào. Hắn ta nói sẽ đòi lại mình từ Thẩm Khắc Kỷ, nhưng nàng ta thề chết chứ không theo.
Khi trêu chọc nàng ta, Lưu Hồng Huy hy vọng nàng ta là một người đàn bà dâm đãng đứng núi này trông núi nọ, sau này nghĩ lại thì lại giống như mắc phải một chiếc xương cá trong cổ họng. Nàng ta đã ngã một cái thật mạnh trên người Thẩm Khắc Kỷ rồi, lần này chắc chắn không được sơ suất.
Sau khi tính toán cẩn thận, Nguyễn Mộ Tình nhìn thấy lối ra sáng trưng ở phía trước, mỉm cười đầy ẩn ý.
Vừa về đến biệt trang, Nguyễn Mộ Tình sai Tiểu Điệp đi lấy nước tắm, Tiểu Điệp lại lòng đầy sợ hãi.
Nguyễn Mộ Tình liếc nhìn nàng ấy, đồ nhát gan, nàng ta không sợ thì nàng ấy sợ cái gì.
Tiểu Điệp còn không dám phân trần cũng không dám khuyên, lui xuống lấy nước, sau khi có nước nóng đến, Tiểu Điệp ở lại hầu hạ Nguyễn Mộ Tình tắm gội.
Tiểu Điệp trố mắt không dám nhìn vào những vết hằn trên người nàng ta.
Ngâm mình trong nước ấm, sự đau đớn âm ỉ lại xuất hiện, Nguyễn Mộ Tình ậm ừ, những dấu vết này có một số là do chính nàng ta cố ý tạo ra. Thẩm Khắc Kỷ tuy thô bạo nhưng cũng không đến mức bạo ngược như thế.
“Thế Tử!”
Giọng nha hoàn lộ vẻ hoảng sợ.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đá mở tung ra từ bên ngoài, cuốn theo cơn gió giận dữ.
Nguyễn Mộ Tình đang nhắm mắt dưỡng thần lập tức kinh ngạc mở to hai mắt, thấy Thẩm Khắc Kỷ xông vào, đó là một khuôn mặt méo mó dữ tợn, mang đầy sự căm ghét và phẫn nộ.
Sant: Đọc nhanh hơn tại diễn đàn nha mọi người <3;
Link: https://.org/thre/xuyen-nhanh-nu-phu-khong-muon-chet-hoan-quy-...