"Uyển Dư, ta cầu xin con, cầu xin con hãy cứu Phục Lễ, đều là lỗi của ta, hết thảy đều là lỗi của ta, là ta ép Phục Lễ cưới con, chỉ cần con giúp Phục Lễ, muốn mạng này của ta cũng được."
Giọng nói A Ngư lạnh lùng: "Vương Phi đây là lấy cái chết uy hiếp ta?"
Trong mắt Vinh Vương Phi hiện lên một tia sáng, thẳng thừng phủ nhận: "Không phải——"
Tề Quốc Công phu nhân tức giận không thể cưỡng lại xông tới muốn đánh Vinh Vương Phi, bỗng nhiên "phụt" phun ra một ngụm máu, đúng lúc phun lên mặt Vinh Vương Phi.
Nhìn Tề Quốc Công phu nhân ngất đi, Vinh Vương Phi trong khoảnh khắc rút hết huyết sắc, như rơi xuống hầm băng.
"Mẫu thân!”
A Ngư khóc một tiếng, quay đầu lại giận dữ nhìn Vinh Vương Phi: "Vinh Vương phủ các ngươi khinh người quá đáng, nếu mẫu thân của ta có mệnh hệ gì thì các ngươi không xong với ta đâu. Đuổi ra ngoài, người đâu, đuổi người ra ngoài."
Vinh Vương Phi trên mặt bê bết máu, bị mấy bà tử cao lớn ném ra ngoài, hai chân giống như giẫm lên bông.
A Ngư đứng trên bậc thang, nước mắt chưa khô, giọng nói nghiêm khắc: "Vinh Vương phủ các ngươi khinh người quá đáng, Thẩm Khắc Kỷ đã mất hết thanh danh, ngươi cư nhiên tới cửa yêu cầu ta tái hôn với hắn ta. Chúng ta không đồng ý ngươi lấy cái chết bức bách, làm mẫu thân ta tức đến mức hộc máu hôn mê. Hôm nay ta sẽ thề ở đây."
A Ngư rút ra một cây trâm bạch ngọc, mạnh mẽ ném xuống đất, vỡ vụn thành nhiều mảnh: "Kiếp này ta cho dù là gả heo gả chó, cũng tuyệt đối sẽ không vào Vinh Vương phủ nữa, nếu làm trái lời thề, sẽ giống như cây trâm ngọc này, tan xương nát thịt."
Dứt lời, xoay người trở về, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng dứt khoát.
Vinh Vương Phi đổ mồ hôi như mưa, thấm ướt áo lót.
Hàng xóm nhìn A Ngư tức giận bỏ đi, sau đó nhìn những chiếc trâm ngọc gãy trên mặt đất, tầm mắt lại chuyển đến khuôn mặt dính đầy máu của Vinh Vương Phi.
Tiếng nghị luận nổ ra: Vinh Vương Phi thế nhưng lại si tâm vọng tưởng muốn Tạ thị nữ tái hôn với Thẩm Khắc Kỷ, vốn tưởng rằng bọn họ chỉ là muốn cầu xin giúp đỡ, như thế nào cũng không nghĩ tới lại tham lam vô sỉ như thế, hãm hại Tạ thị nữ tám năm còn chưa đủ, còn muốn hãm hại cả đời.
Tạ gia không đồng ý, bà ta liền lấy cái chết bức bách, khiến Tề Quốc Công phu nhân tức giận hộc máu, ngẫm lại Tề Quốc Công phu nhân thỉnh thoảng cũng hay bị bệnh, mong rằng sẽ không tức giận đến mức xảy ra chuyện.
Thật không hổ là hai mẹ con, giống nhau như đúc không biết xấu hổ, Tạ gia thật sự là xui xẻo tám đời, gặp phải một nhà này.
...
Tầm mắt rơi vào trên người Vinh Vương Phi càng ngày càng bén nhọn khắc nghiệt, thậm chí tiếng nghị luận còn càng lúc càng lớn.
Vinh Vương Phi mặt xanh bệch, thiếu chút nữa chống đỡ không được ngất đi, bà ta dẫn theo hạ nhân cùng với lễ vật không đưa ra ngoài chạy trối chết.
Không khí ở Tề Quốc Công phủ vô cùng ảm đạm, Ngự Y nói Tề Quốc Công phu nhân tức giận đến mức đột quỵ, từ trước đến nay sức khỏe cũng không tốt, tình hình có chút nguy hiểm, nữ quyến Tạ gia không khỏi rơi lệ. May mà có Đại Trưởng Công Chúa Chân Định trấn an, mới không loạn thành một đoàn.
Buổi tối, A Ngư đi vào phòng Đại Trưởng Công Chúa Chân Định, thấy mặt mày bà mệt mỏi, bèn bước tới xoa bóp huyệt đạo, lông mày Đại Trưởng Công Chúa Chân Định dần dần giãn ra, vỗ vỗ tay nàng: "Được rồi, con cũng nghỉ ngơi một lát, chưa từng nghĩ tới, con lại học được y thuật đến mức thành thao như vậy."
Ngay cả Ngự Y cũng nhìn không ra sơ hở.
Máu của con dâu là giả, bệnh nặng cũng là giả, chẳng qua là vì mượn cớ bà "bệnh chết" để cho gia quyến có thể lấy danh nghĩa mang linh cữu hồi hương, rời khỏi kinh thành, như thế, con cháu mới có thể không có mối lo về sau.
Ánh mắt Đại Trưởng Công Chúa Chân Định phức tạp tối tăm, bà là công chúa của Đại Yến, nhưng Hoàng Đế cháu trai của bà lại muốn mạng sống cả nhà bà. Chỉ bởi vì yêu hậu gièm pha vài câu, hắn ta bèn tin cái gọi là công cao chấn chủ, muốn nhanh chóng trừ khử Tạ thị bọn họ.
Cục diện đã thiết lập xong, nếu không phải xuân ấm tuyết tan, đụng phải cuộc xâm lược của Đột Quyết xuống phía Nam, thế như chẻ tre.
Đám tướng quân Đại Yên liên tiếp bại trận, có thể đánh chỉ có quân Tạ gia, nếu không phải sợ chiến tuyến tan rã mất đi giang sơn ngàn dặm, sợ là hôn quân và yêu hậu đã động thủ rồi.
Tiền tuyến giằng co như thế, triều đình lại năm ngày mới phát lương thảo, còn thiếu cân thiếu lạng, khiến lòng người không khỏi cảm thấy rét lạnh.
Một khi chiến sự chấm dứt, nếu thắng, Tạ gia lên một tầng, Hoàng Đế càng thêm kiêng kỵ, Tạ gia khó thoát khỏi kết cục diệt môn. Nếu là thua càng không có đường sống.
Gặp phải hôn quân này, không còn lựa chọn nào khác.
"Con thấy không có việc gì làm nên mới nghiên cứu thử."
A Ngư cười cười, y thuật học được ở một thế giới khác, ở chỗ này bèn đẩy lên người Thẩm Khắc Kỷ. Nhớ tới mấy năm nay nàng yên lặng vì Thẩm Khắc Kỷ học y thuật, Đại Trưởng Công Chúa thương tiếc vuốt ve tay nàng, đối với việc nhân cơ hội này lừa Vinh Vương Phi vô cùng hài lòng.
Bà cháu nói chuyện một lát, A Ngư bèn cáo từ, trở về phòng cẩn thận sắp xếp đường đi nước bước. Muốn mang theo linh cữu về quê chưa chắc thuận lợi, chẳng qua có tiền có thể khiến người mờ mắt, bên người hôn quân sao có thể thiếu tiểu nhân thấy tiền mờ mắt, bao nhiêu chuyện xấu cũng từ tay những người này mà ra. Nếu thật sự không được, lại tìm biện pháp khác.
Trước khi đi, nàng phải làm một chuyện quan trọng nhất, A Ngư khóe miệng nhếch lên, gọi Cao Lỗi tới dặn dò một phen.