Xuyên Nhanh Nữ Phụ Không Muốn Chết

A Ngư đã đốt đi bộ đồ đó, đặc biệt là chiếc giày kia, sống bao nhiêu năm như vậy, đây thực sự là lần đầu tiên đại cô nương gặp phải chuyện này, thật mới mẻ!

Vốn dĩ sẽ do thuộc hạ làm hộ, nhưng vì Tạ Uyển Dư hận ý quá sâu nên đã yêu cầu tự tay động thủ, nhưng do tình hình nên vẫn còn thiếu một chút nữa. Dù sao thì, cái kéo cắt xoẹt, tính mục tiêu quá mạnh, dễ gây ra nghi ngờ.

Ít lâu sau, có tin Thẩm Khắc Kỷ bị thiến truyền đến.

A Ngư cau mày cười, như vậy nàng có thể yên tâm rời khỏi kinh thành.

Phu nhân Tề Quốc Công gắng gượng được nửa tháng, vào nửa đêm buông tay trần thế, Tề Quốc Công phủ treo cờ trắng, người đến tế liên tục không ngừng, lão lão Hoàng Đếng phái người đến cúng tế, coi như giữ đủ thể diện cho Tạ gia.

Do tiền tuyến đang căng thẳng nên phụ tử Tạ gia không thể hồi kinh.

Bảy ngày sau khi chết, tất cả người Tạ gia trừ Đại Trưởng Công Chúa Chân Định, sẽ giúp đưa hương linh trở về quê nhà Tứ Dương. Vì Đại Trưởng Công Chúa Chân Định đang ở kinh thành, hơn nữa Hoàng Đế còn phái một đội ngũ đi cùng nên Tạ gia có thể rời kinh thành.

Đương nhiên, trong việc này không thể thiếu được vai trò của tiền tài, đối với một số người, chỉ cần cho họ lợi ích đầy đủ, họ sẽ không ngần ngại bán luôn cả tổ tông.

Ngày rời kinh thành, bầu trời âm u, A Ngư đang nằm trên xe ngựa nghỉ ngơi thì nghe thấy một tràn tiếng động ồn ào.

Tử Tô ngồi ngoài xe ngựa căm hận nói: “Là đại công tử của Vinh Vương phủ.” Đương nhiên không thể gọi là Thế Tử nữa.

A Ngư đầy thích thú nhướng mày, vén rèm ra.

Thẩm Khắc Kỷ nhân lúc người khác không để ý thoát ra, bị một đao đó, sau khi tỉnh lại hắn ta có chút điên điên khùng khùng, có lúc tỉnh táo, có lúc rối loạn.

“Uyển Dư, ngươi ở đâu? Uyển Dư.” Thẩm Khắc Kỷ đầu tóc bù xù, vươn đầu nhìn ra quanh tìm kiếm.

Hộ vệ của Tạ gia đưa tay đẩy hắn ta đi ra phía ngoài.

“Uyển Dư!” Thẩm Khắc Kỷ kinh ngạc kêu lên một tiếng, người hộ vệ muốn xông tới ngăn hắn ta lại liền nhìn A Ngư một chút, lúc này hắn ta mới có thể lại gần xe ngựa, đứng cách xa nửa trượng.

“Uyển Dư, ta sai rồi, Nguyễn Mộ Tình, nàng ta là một kẻ dối trá, nàng ta đã hại ta đau khổ!” Thẩm Khắc Kỷ dở khóc dở cười, nói năng ngọng nghịu: “Nàng ta bỏ trốn rồi, dụ dỗ được Lưu Hồng Huy. Trên đời này chỉ có mình ngươi mới thật lòng đối đãi với ta, cho dù ta có làm gì, ngươi cũng không ghét bỏ ta. Nàng ta đã phản bội ta. Lẽ ra ta không nên bị nàng ta dụ dỗ, sau này ta sẽ không bao giờ đi nhìn ngắm nữ nhân nào nữa, ta chỉ cần ngươi, chúng ta sẽ sống thật tốt qua từng ngày, ta sẽ bù đắp thật tốt cho ngươi, chúng ta vẫn sẽ như trước. Nhi tử của lão tam mới chỉ được một tháng, chúng ta mang nó về nuôi nấng. Uyển Dư, chúng ta về nhà.”

Thẩm Khắc Kỷ thần sắc kích động muốn phá bỏ bức tường người để lại gần hơn.

A Ngư không cười nhìn hắn ta chằm chằm: “Ta thấy ngươi đúng là điên thật rồi, điều sai lầm nhất ta làm trong đời chính là gả cho ngươi, còn điều đúng đắn nhất chính là hòa li với ngươi.”

“Thẩm Khắc Kỷ, có thể coi ngươi là một kẻ vô cùng vô liêm sỉ, ngươi trở thành người bị thiến, Nguyễn Mộ Tình bỏ trốn, ngươi mới nghĩ tới ta, ta đâu phải người lượm rác rưởi.”

Sắc mặt Thẩm Khắc Kỷ đột nhiên biến đổi, ánh mắt như chuông đồng: “Ta không phải!”

A Ngư: “Cả kinh thành đều biết ngươi là kẻ bị thiến, chỉ có mỗi ngươi không biết.”

“Ta không phải!” Thẩm Khắc Kỷ bị giẫm vào chân đau nhảy dựng lên, đứt hơi khản tiếng phủ nhận.

A Ngư nhìn thẳng vào mắt hắn ta gằn từng chữ: “Ngươi chính là người bị thiến!”

Thẩm Khắc Kỷ càng lúc càng tức giận, trong đôi mắt bừng lên lửa giận, hắn ta định tiến lên, cái dáng vẻ đó như muốn xé nát nàng ta thành trăm mảnh để trút sự căm hận trong lòng.

“Ngươi là con tiện nhân!”

A Ngư vẻ mặt lạnh lùng, nhảy xuống xe ngựa, đi tới, tát hắn ta một cái thật mạnh: “Ta trả lại cho ngươi, trên đời này không ai xứng đáng với hai chữ này hơn ngươi.”

Vừa dứt lời, A Ngư lại tát một cái tát trái tay giòn giã: “Ngươi đã bỏ rơi ta tám năm, ta sẽ trả cho ngươi tám cái tát.”

Thẩm Khắc Kỷ trố mắt, muốn tiếp tục mắng, nhưng lại bị đánh đến tai ù, hoa mắt, mặt mũi sưng vù, răng lung lay.

A Ngư lấy khăn lau lau tay, vứt đi, tiến lại gần một bước, lộ ra nụ cười đầy sự ​​ác ý: “Ta quên nói cho ngươi biết, chuyện ngươi bất lực là do ta cố ý tiết lộ cho Hứa Trắc Phi biết, cái hôm bắt quả tang ngươi gian dâm là do ta đã cố ý dẫn dụ nhiều người đến, việc hòa li cũng là do ta có chủ ý, còn tập thơ kia la do ta tung ra, và cuối cùng, cú đá kia là do ta làm.”

Thẩm Khắc Kỷ như bị sét đánh.

A Ngư ung dung nhìn Thẩm Khắc Kỷ đang ngẩn người: “Nhưng sẽ không ai tin đâu, hôm trước ngươi mắng Lưu Hồng Huy, hôm qua ngươi chửi Lữ Thất Lang, và bây giờ lại dính líu đến ta, ai sẽ tin lời của kẻ điên chứ.”

Thẩm Khắc Kỷ toàn thân run rẩy, ba thi thể giậm chân giận giữ bảy tên trộm làm ra khói cũng không đủ để miêu tả sự khiếp sợ phẫn nộ của hắn ta lúc này, trên mặt sát ý gần như biến thành thực chất, há miệng muốn cắn, lại bị người hộ vệ với đôi mắt sắc lẹm bên cạnh nhanh chóng dùng tay bụm miệng ngăn hắn ta lại.

Chính là vẻ mặt như vậy, hàng vạn loại thù hận đang đốt cháy trong mạch máu, lòng oán hận chứa chan không chỗ nào để trút, giống như Tạ Uyên Dư của năm đó.

A Ngư khịt mũi một tiếng: “Vứt đi xa một chút, đừng làm bẩn mắt ta.”

Hai người hộ vệ nắm tay Thẩm Khắc Kỷ lôi ra ngoài, Thẩm Khắc Kỷ đang giãy dụa kịch liệt nhìn A Ngư chằm chằm, nỗi thù hận trong đôi mắt khiến hắn ta khắc cốt ghi tâm.

Thẩm Khắc Kỷ còn điên hơn, để tiện theo dõi, Vinh Vương thu nhỏ phạm vi hoạt động của hắn ta từ toàn bộ biệt trang xuống chỉ còn Đinh Lan Uyển, hắn ta không còn chửi Nguyễn Mộ Tình, không còn mắng Lưu Hồng Huy, hắn ta bắt đầu chửi mắng Tạ Uyển Dư.

Vinh Vương nghe nói, trầm mặc một hồi: “Chớ có truyền ra ngoài.” Bất luận là thật hay giả, hắn ta điên rồi, ai lại đi tin lời của một kẻ điên.

Thẩm Khắc Kỷ điên rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui