Xuyên Nhanh Nữ Phụ Không Muốn Chết

Nửa tháng sau, đã có phán quyết phu thê Chu gia, hai người bị kết án lưu đày nơi biên ải. Ở triều đại này, buôn bán người là trọng tội, trường hợp nghiêm trọng có thể bị xử tử hình.

Nhưng Du thị không muốn họ chết, cái chết chỉ là chuyện xảy ra trong chốc lát, đối với họ mà nói thì quá dễ dàng, bà ấy muốn họ phải đau khổ. Bên phía biên ải, bọn họ đã lo liệu xong, đảm bảo sẽ khiến cho bọn chúng sống không bằng chết, chịu cảnh hành hạ mà chúng đã từng làm với con gái trong suốt bao năm qua.

Sau khi cát bụi lắng xuống, Du thị chuẩn bị trở về kinh thành.

A Ngư nói: “Ta muốn trở về thôn Chu gia xem xem, trong thôn có nhiều người đã cưu mang ta, ta muốn cảm tạ.”

Một số thôn dân thương hại khi nhìn thấy tình cảnh của nguyên chủ nên đã lặng lẽ cho đồ ăn. Khi cả nhà Chu Đại Trụ làm quá mức, bọn họ cũng sẽ đứng ra nói vài lời.

“Đó là chuyện nên làm.”

Du thị nhẹ nhõm vuốt tóc A Ngư, trong hoàn cảnh như vậy, con gái vẫn hiểu chuyện, lại có lòng biết ơn, trong lòng Du thị cảm thấy ngọt ngào như được uống mật.

Quay đầu lại, Du thị lệnh cho hạ nhân chuẩn bị lễ vật cảm tạ.

Khi nhóm người A Ngư xuất hiện ở thôn Chu gia, điều này đã khiến mọi người trong thôn vô cùng kinh động.

Phu thê Chu Đại Trụ bị thẩm tra công khai tại nha môn thu hút rất nhiều người đến chứng kiến, nghe xong tình tiết vụ án ai nấy đều sững sờ, không tin vào tai mình.

Vụ án quá kinh hoàng, còn liên quan đến Hầu phủ ở tít tận trên cao, việc mà hai phu thê này làm lập tức được truyền đi khắp nơi.

Thôn dân trong thôn Chu gia chợt hiểu ra, chẳng trách hai phu thê Chu Đại Trụ lại thiên vị như vậy, thì ra Phán Đệ không phải là con ruột. Nghĩ đi nghĩ lại, bọn họ để cho con gái ruột của mình đi hưởng phúc, sau đó còn ngược đãi con gái của người ta, bọn họ quả thực không phải là người!

Danh tiếng của phu thê Chu Đại Trụ lập tức trở nên thối không thể ngửi được, đến cả gia tộc của bọn họ cũng bị thôn dân châm chọc bắt ép. Ở thời đại này, trong nhà xuất hiện một tên tội phạm là điều vô cùng xấu hổ, tử tôn ba đời đều không được làm quan.

Tộc trưởng tức giận đến mức mở từ đường, đuổi cả nhà Chu Đại Trụ ra khỏi gia tộc. Một mặt là không muốn cùng tộc với những kẻ vô liêm sỉ, mặt khác là sợ chọc giận Hầu phủ.

Chu Chiêu Đệ, Chu Tiểu Bảo mất đi sự bao che của phụ mẫu, còn bị thôn dân và gia tộc xua đuổi, luôn trong tình trạng hoảng loạn.

Phu thê Chu gia bị lưu đày, mọi thứ trong nhà đều bị coi là tiền tham ô và bị tịch thu, tỷ đệ hai người không nhà có thể về.

Thúc bá cô cữu ghét bỏ phu thê Chu Đại Trụ làm chuyện ác nhân thất đức, cũng sợ đắc tội với Hầu phủ, làm sao dám nhận nuôi hai tỷ đệ nhà này.

Hai tỷ đệ không có nơi nào để đi, phải ngủ trong căn nhà tồi tàn dột nát khắp nơi ở cuối thôn, ở thì miễn cưỡng đã có chỗ nương thân, còn cái ăn lại trở thành vấn đề lớn.

Năm xưa vì Chu Đại Trụ trong tay có tiền, gia cảnh trong nhà sung túc nên Chu Chiêu Đệ và Chu Tiểu Bảo tỏ ra kiêu ngạo, có chút coi thường người trong thôn, tình làng nghĩa xóm khá kém, hiện tại không ai thèm để ý đến bọn họ.

Hai tỷ đệ bọn họ có dày mặt cũng không được miếng ăn nào, chỉ có thể rơm rớm nước mắt đi lên núi hái rau rừng.

Chu Tiểu Bảo vẫn còn chưa nhận thức được tình hình, nên còn giở cái tính thiếu gia, chê đồ ăn không ngon, làm đổ cái hũ.

Lúc trước Chu Chiêu Đệ còn nhường nhịn hắn ta, bây giờ? Dựa vào đâu chứ!

Nếu không phải do hắn ta nổi nóng vô cớ đánh Phán Đệ, thì làm sao Phán Đệ có can đảm đi đến nha môn cáo trạng. Nếu Phán Đệ không cáo trạng, bọn họ có thể tiếp tục sống những tháng sung sướng, nghĩ đến đây Chu Chiêu Đệ nổi giận tát vào mặt hắn ta một cái.

Chu Tiểu Bảo bị đánh choáng váng, lúc hoàn hồn lại liền nhe ​​răng trợn mắt nói: “Ngươi đánh ta, sao ngươi lại dám đánh ta!”

Cái suy nghĩ tỷ tỷ phải nhường nhịn hắn ta vô điều kiện đã ăn sâu bén rễ trong lòng của Chu Tiểu Bảo.

Chu Chiêu Đệ không để ý đã bị hắn ta túm lấy tóc, nàng ta gào lên đau đớn, lúc này không còn kiêng nể gì nữa, hai tỷ đệ bọn họ nhào vô đánh nhau.

Một người tuổi lớn hơn, một người thì đánh nhau khỏe, hai người đánh nhau khí thế, một hồi ngang tài ngang sức, cuối cùng Chu Chiêu Đệ vẫn chiếm thế thượng phong. Sự bất cam vì bị thiên vị trong nhiều năm qua cộng với những mờ mịt cho tương lai phía trước, tất cả đều được bộc phát ra, Chu Chiêu Đệ ngồi trên người Chu Tiểu Bảo thở hổn hển, vừa nhéo vừa đánh:

“Đều tại ngươi, đều tại ngươi hại ta, nếu không phải tại ngươi, sao phụ thân lại muốn ném con gái đi, mẫu thân sao có thể nghĩ tới chuyện đổi con. Đều là tại ngươi, ngươi hại cả nhà chúng ta! Nếu không phải ngươi suốt ngày bắt nạt Phán Đệ, Phán Đệ sao có thể không chịu được, đều do ngươi, đều do ngươi.”

Nàng ta hoàn toàn quên đi chính mình cũng từng bắt nạt người ta rất nhiều.

Vừa nói, nàng ta vừa bật khóc một mình.

Chu Tiểu Bảo cũng rưng rưng nước mắt theo: “Đại tỷ, đại tỷ, ta nhớ phụ mẫu, ta muốn ăn gà nướng”

Hai tỷ đệ bụng đói kêu ục ục, ôm chầm lấy nhau mà khóc.

Hai người đổ lỗi cho nhau một lúc rồi lại hòa giải, lại cãi vã, lại đánh nhau, rồi lại làm hòa... Trải qua những ngày vất vả, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, họ đã nếm trải đủ những cay đắng, đau khổ mà trước đó không thể nào tưởng tượng nổi.

***

Sant: Có bạn nào theo dõi bộ này không nhỉ? Bình luận cho mình có thêm động lực nè <3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui