Lục hoàng tử cố nén cơn đau đầu, hậm hực nói: “Ta ái mộ Nhan cô nương, Tấn Dương sau khi biết chuyện nói có thể giúp ta. Lúc trước đã bàn bạc kỹ, sau khi Nhan cô nương bị bỏ thuốc mê bất tỉnh sẽ đưa tới đây, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì Nhan cô nương không có đến mà người đến là Tấn Dương, ta nửa tỉnh nửa mơ tưởng Tấn Dương là Nhan cô nương, là, là như vậy.”
An vương thế tử sửng sốt một hồi: “Nhan cô nương?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Cách Một Khoảng Sân
3. Tinh Cầu Cô Độc
4. Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!
=====================================
Lục hoàng tử bối rối: “Cô nhi của Tuyên Bình Hầu, ngoại tôn nữ của Lục thị ở Kiến Xương.”
An Vương thế tử mơ hồ có chút ấn tượng: “Tấn Dương sao lại giúp ngươi?” Giúp Lục hoàng tử đi tính kế hại một nữ tử khuê các, An Vương thế tử không muốn tin, nhưng sự thật trước mắt khiến hắn thiếu đi sự tự tin.
Lục hoàng tử nhìn An vương thế tử: “Nàng ta thích Lục Minh Viễn, vị hôn phu của Nhan cô nương.”
An Vương thế tử há hốc mồm: “Không thể nào! Tấn Dương không phải người như vậy!” Muội muội của hắn rộng lượng thoải mái, tâm địa lượng thiện làm sao có thể làm những chuyện như vậy.
Việc đã như vậy, Lục hoàng tử thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi không tin thì đi hỏi Tấn Dương đi.” Chuyện này hắn ta không đúng, nhưng Tấn Dương cũng không hoàn toàn vô tội, đến lúc đó An Vương thúc cũng không thể trách cứ hắn ta quá đáng, chỉ có điều phụ hoàng của hắn ta... Nghĩ đến sự nghiêm khắc của phụ hoàng, lục hoàng tử nhất thời giật mình lo sợ, sắc mặt tái nhợt, chỉ có thể tự an ủi mình, dù sao đó cũng là cha ruột, không thể đánh chết hắn ta được.
An Vương thế tử sắc mặt thay đổi bất định, trong lòng vô cùng bế tắc: “Những chuyện này không được nói cho người ngoài biết.” Giọng điệu của hắn bất giác dịu nhẹ lại, nếu truyền ra ngoài, muội muội về sau này hoàn toàn không cần làm người nữa.
Lục hoàng tử vuốt mái tóc rối bù: “Ta biết.”
An Vương thế tử nhìn vào lục hoàng tử đang đau khổ: “Ta đi tìm phủ y để xem cho ngươi.” Không khỏi nghi ngờ rốt cuộc hắn ta uống say hay là ăn phải cái gì đó không sạch sẽ, mặc dù trông có vẻ như bị say, lục hoàng tử cũng nói hắn ta bị say, nhưng hắn ta lại là một người hồ đồ.
Lục hoàng tử đầu đau như búa bổ, cầu còn không được, hắn ta cảm thấy khó chịu sắp chết rồi, nỗi đau sau cơn say cùng với đả kích của hiện thực khiến mạch máu hắn căng phồng, như sắp vỡ tung bất cứ lúc nào.
An Vương thế tử cố gắng giữ bình tĩnh rời khỏi căn phòng, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo. Nếu đúng như lục hoàng tử nói thì đây là một ván cờ, kế hoạch ban đầu là sắp xếp Nhan cô nương kia, nhưng cuối cùng người rơi vào ván cờ ấy lại là muội muội và lục hoàng tử, hai người họ tự gánh chịu hậu quả.
Có phải ý trời? Hay là do nhân vi?
An Vương thế tử bình tĩnh tâm thái lại, lệnh cho người đi nghe ngóng hành tung của vị Nhan cô nương này. Hiện tại nàng là người bị nghi ngờ nhiều nhất, nhưng ở đây là An Vương phủ, nàng lại là cô nhi, làm sao có bản lĩnh như vậy.
An vương thế tử rón rén gõ cửa phòng bên cạnh: “Mẫu phi, ta có thể vào được không?”
An Vương phi đã run tay, giúp Tấn Dương quận chúa mặc xong áo quần, đang định rời khỏi nơi lộn xộn này, nghe vậy liền gật đầu với An ma ma.
An ma ma mở cửa.
An vương thế tử bước chân nặng nề bước vào phòng, về mặt tình cảm hắn biết rõ không nên xát muối vào vết thương của muội muội, nhưng vì muốn mau chóng làm rõ chuyện này, hắn mím môi nhìn Tấn Dương quận chúa sắc mặt đang tái mét nói: “Hân Nhi, lục hoàng tử nói rằng là muội đã sắp xếp cho hắn ta đến Đinh Lan Uyển.”
“Ngậm máu phun người!” An Vương phi giận tím mặt, giận đến mức hai mắt lồi ra: “Hiếp người quá đáng!” Ý của Lục hoàng tử như vậy có khác nào nói là nữ nhi đã dụ dỗ hắn ta.
Tấn Dương quận chúa đã ngừng khóc một hồi, toàn thân run rẩy dữ dội, nỗi đau từ trong lòng tuôn ra, nàng ta khóc to lên. Nỗi ân hận không thể diễn tả bằng lời nuốt chửng cả người nàng ta, vì sao nàng ta lại liên thủ với lục hoàng tử làm chuyện như vậy, vì sao? Để rồi kết quả cuối cùng lại hại chính bản thân mình.
An vương phi như thế ý thức được cái gì, đồng tử co rụt lại, nhìn nữ nhi đang xấu hổ đau khổ với ánh mắt không thể tin nổi: “Hân Nhi, con?”
An Vương thế tử nhắm mắt lại, không đành lòng tiếp tục hỏi nàng ta, chuyển ánh mắt sắc bén nhìn Hoa Vũ sắc mặt đang tái nhợt: “Nói cho ta biết, các ngươi đã làm cái gì?”
Hoa Vũ hàm răng trên dưới va vào nhau lập cập, cả người run rẩy dữ dội.
An Vương thế tử lạnh lùng nói: “Ngươi nếu không nói, tất cả mọi người trong nhà ngươi từng người từng người sẽ bị đánh đến chết. Nếu không phải do bọn người hầu các ngươi, không khuyên can còn dung túng, thì đã không xảy ra chuyện hôm nay.” Chuyện như vậy, một nha hoàn thân cận như Hoa Vũ không thể nào không biết nội tình.
“Không được, thế tử.” Hoa Vũ kinh hãi cầu xin tha thứ, liếc nhìn Tấn Dương quận chúa đang hoảng hốt nép vào trong lòng An vương phi, sắc mặt thay đổi vài lần, nói ra tất cả.
An Vương phi sửng sốt, không phải người khác bày kế hại nữ nhi, mà là nữ nhi muốn bày kế để hại người khác, cuối cùng tự mình hại chính mình.
Tấn Dương quận chúa đầu vùi vào lòng của mẫu thân, từ trong cổ họng phát ra tiếng khóc bị như kìm nén.
An Vương thế tử vỗ trán, ngồi xuống bất lực. Vị Nhan cô nương kia vì uống phải thuốc mê nên khắp mặt nổi mẩn đỏ, thoát được chuyện này, Tấn Dương đi báo tin lại bị lục hoàng tử say rượu nhận nhầm, để xảy ra sai lầm lớn. Nếu người bị hại không phải là muội muội của mình, thì hắn muốn nói một câu rằng ông trời có mắt.
Chân tướng này khiến An Vương phi thật lâu không thể hoàn hồn, nếu như bị người khác hãm hại, bà ta có thể chém sống hắn để trút mối hận trong lòng, nhưng trên thực tế thì do nữ nhi tự chuốc họa vào thân.
“Con thích Lục Minh Viễn, nói cho ta biết, ta nhất định sẽ vì con mà nghĩ ra biện pháp, con làm sao có thể tự mình làm bừa như vậy! Nha đầu này thật là!” An Vương phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đánh nhẹ Tấn Dương quận chúa, nghe thấy tiếng khóc xé ruột xé gan của nữ nhi lại thấy lòng đau như dao đâm, ôm lấy nàng ta khóc thảm thiết.
An Vương thế tử lau mặt đi ra ngoài chủ trì đại cục, sự thật này nhất định phải được kiềm xuống, nếu không Tấn Dương sẽ từ người bị hại biến thành hung thủ, sẽ không có ai đồng tình với nàng ta, bọn họ chỉ cảm thấy rằng nàng ta đáng đời, tự làm tự chịu.
Lúc này phủ y đã đến, An Vương thế tử hỏi thăm tình hình liên quan đến A Ngư.
Phủ y trả lời quả thực là thần trí không tỉnh táo, chần chờ một chút rồi nói: “Cô nương kia nhìn không giống say rượu, hình như là uống phải thuốc mê.” Lúc trước hắn ta không dám nói ra sự thật, nhưng bây giờ tình hình không được ổn lắm, đối diện với chủ tử có thể đưa ra quyết định mới nói ra sự thật.
An vương thế tử sắc mặt tối sầm: “Cấm truyền ra ngoài!”
Phủ y dạ dạ vâng vâng.