"Nhị gia gặp mặt Tấn Dương quận chúa rồi?" Bách thị đột nhiên nhắc tới, trước kia Tấn Dương quận chúa là con dâu bà ta cầu còn không được, hiện giờ lại thành một thảm hoạ.
Bách thị lo lắng: "Bọn họ nói cái gì?"
Gã sai vặt của Lục Minh Viễn là Bạch Mặc nói: "Xa quá tiểu nhân không nghe rõ, chỉ nghe thấy cưới hay không ghét bỏ gì đó? Sau khi quận chúa rời đi, tiểu nhân nghe Nhị gia lẩm bẩm cái gì nếu không có hôn ước, hắn nguyện ý cưới."
Bách thị hít một hơi khí lạnh: "Không được." Cưới Tấn Dương quận chúa, hắn sẽ trở thành trò cười của toàn bộ người khắp kinh thành.
Vốn tưởng rằng chỉ là lời từ biệt trước khi đi, nhưng nghe lời này, trong lòng Bách thị lại bất an, nếu một ngày nào đó Nhan Gia Dục chết vì bệnh, nhi tử thật sự muốn cưới Tấn Dương quận chúa nhưng không thành, Bách thị lập tức thay đổi sắc mặt báo tin cho Lục Mậu Điển.
Lục Mậu Điển cảm thấy Bách thị làm chuyện bé xé ra to, đó cũng chỉ là Minh Viễn nhất thời cảm khái mà thôi, dù sao cũng từng có một đoạn quá khứ, nếu thật sự đến ngày đó, Lục Minh Viễn tuyệt đối sẽ không hồ đồ. Phần tự tin này mới qua vài ngày đã lung lay sắp đổ, hắn ta có thể quản được Lục Minh Viễn, nhưng lại không quản được An vương phủ, nếu đối phương muốn cưỡng ép, vậy phải làm sao mới tốt?
Có người tìm đến Tống nãi nương, cho bà ta ba ngàn lượng bạc sau đó đáp ứng cho thêm bảy ngàn lượng, còn dùng mạng cháu gái của bà ta để ép buộc bà ta làm một việc —— hạ độc Nhan Gia Dục.
Cả người Tống nãi nương đều không ổn, người này lấy người nhà uy hiếp bà ta, người kia cũng lấy người nhà uy hiếp bà ta, vậy dứt khoát giết sạch cả nhà bà ta là được. Lo lắng sợ hãi mấy ngày, Tống nãi nương không chịu đựng nổi nữa, so với người đang trốn ở chỗ tối kia, bà ta lại càng sợ Lục Mậu Điển hơn, vì thế bèn tìm đến Trung Toàn gia.
Người đầu tiên Lục Mậu Điển nghi ngờ chính là An vương phủ.
"Tạm thời ngừng thuốc!" Lục Mậu Điển thà để Lục Minh Viễn cưới Nhan Gia Dục vô dụng, cũng tuyệt đối không chịu cưới Tấn Dương quận chúa, nếu không Lục Minh Viễn sẽ chẳng thể lăn lộn trong quan trường nữa.
Tống nãi nương rối loạn: "Vậy tôn nhi của ta, liệu bọn họ có giết nó không?"
Truyền lời của Trung Toàn gia: "Ngươi yên tâm, lão gia sẽ sắp xếp thỏa đáng, người nhà ngươi cũng sẽ được lão gia bảo vệ." Trấn an một hồi rồi lại khen thưởng.
Tống nãi nương thoáng yên tâm.
Cuối cùng A Ngư uống được một chén thuốc không độc sắp cười chết, lúc trước vì để cưới Tấn Dương quận chúa, người Lục gia chỉ hận không thể lập tức treo cổ Nhan Gia Dục ra khỏi vị trí. Lúc này mới có bao lâu đâu, lại sợ nàng chết nhường lại vị trí, sẽ tiện cho Tấn Dương quận chúa, bản lĩnh trở mặt này, bội phục bội phục. Đam Mỹ H Văn
A Ngư cố nén ý cười đưa chén cho Tống nãi nương cực kì may mắn kia, nhìn qua, lúc này mới có mấy ngày đâu, đã tiều tụy đáng thương đến vậy rồi.
Uống thuốc xong, A Ngư ôm mèo nằm trên giường mỹ nhân chớp mắt. Không khỏi nhớ tới sau khi Nhan Gia Dục gặp chuyện không may, thật ra cũng muốn hỏi Lục Minh Viễn có nguyện ý kế thừa thực hiện hôn ước hay không, nhưng từ An vương phủ trở về đến khi nàng chết, nàng cũng không nhìn thấy Lục Minh Viễn một lần nào, là Lục Minh Viễn không dám gặp nàng hay là người Lục gia ngăn cản?
A Ngư thở dài một tiếng, ai biết được, nàng lại nhớ tới An vương phi, vì muốn cho nữ nhi của mình nghĩ tâm tưởng sự thành, bà ta bèn đưa nữ nhi của người khác đi chết, An Vương phi và Tấn Dương quận chúa không hổ là mẹ con ruột, ích kỷ tư lợi như nhau.
Nếu An vương phi dám động thủ, nàng dám làm cho bà ta hối hận không kịp. A Ngư sờ sờ tai mèo, nhân lúc Lục hoàng tử còn ở kinh thành, phải nhanh chóng tặng hắn ta một phần đại lễ cuối cùng.
Nếu Lục hoàng tử trở thành phế nhân không thể cử động, người đầu tiên hoàng đế nghi ngờ sẽ là ai? An vương phi dám mạo hiểm gây án đầu độc nàng vì nữ nhi, vậy hiển nhiên cũng có thể đầu độc Lục hoàng tử để trút giận thay nữ nhi.
A Ngư điểm điểm mũi mèo, lần này kéo hoàng đế xuống nước, có lẽ nàng cũng không cần dùng tới Trình Yến nữa, lãng phí mấy tờ phương thuốc của nàng.
Trình Yến hắt xì một cái, xoa xoa mũi, hỏi Tam Tuyền: "Y quán bên kia vẫn không có tin tức?"
Tam Tuyền lắc đầu.
Trình Yến nhíu mày, lúc trước không hiểu sao Lục Thất Thiên lại xuất hiện một tờ phương thuốc, dựa vào chữ viết là nhận ra tất cả đều xuất phát từ tay vị cô nương mặt nạ kia. Đối phương cũng không bao giờ đòi hỏi. Trận chiến này làm lòng hắn không yên, sợ đối phương mưu đồ quá lớn, có lực mà không bắt được, thật sự rất hổ thẹn. Nhưng đã mười ngày rồi mà phương thuốc vẫn chưa tới, trong lòng hắn lại càng không yên tâm, vì thế bèn không khỏi suy đoán, đối phương hẳn là chuẩn bị xuất chiêu.
Con mèo Ba Tư trắng như tuyết chạy vào nhà, Lục hoàng tử nhàm chán bế nó lên, ôm nó vào lòng xoa xoa hai cái, ngửi thấy hương hoa trên người con mèo, hắn ta bất giác bĩu môi, nữ nhân đúng là nữ nhân, nuôi mèo còn phải làm cho nó thơm ngát.
Bỗng nhiên nghĩ tới mình sắp phải rời khỏi kinh thành, đừng nói tới cơ thiếp, ngay cả nội thị cũng không thể mang đi, có thể tưởng tượng được cuộc sống sau này của hắn ta khổ sở đến mức nào.
Vừa nghĩ đến cuộc sống khổ cực sắp tới của mình, Lục hoàng tử dần dâng lên bi thương, hắn ta không khỏi oán giận Tấn Dương quận chúa, nếu không phải nàng ta xúi giục, làm sao mình có thể làm loạn như vậy? Đúng là hắn ta có chút tà tâm đối với Nhan Gia Dục, nhưng vẫn không có can đảm. Tuy rằng Lục gia xuống dốc, nhưng cũng là người có danh có họ, Nhan Gia Dục vẫn là cô nhi Hầu phủ, cho nên có nhớ nhung hắn ta cũng chỉ để trong lòng, thu dụng một nữ tử có chút giống mặt mày của nàng để giải tỏa nỗi khổ tương tư.
Là Tấn Dương nói cái gì có thể làm cho hắn tâm sự tưởng thành, còn nói cái gì vẹn cả đôi đường, người cần sẽ có, cả nhà đều vui. Hắn ta mơ hồ lập tức đồng ý, bây giờ nghĩ đến lại hối hận.
Hắn ta không chỉ làm chuyện đáng xấu hổ như vậy, mà còn bày ra một bộ mặt xấu xí trước mắt bao người, cứ thế bị phụ hoàng sung quân đến Mạc Bắc ăn cỏ. Lục hoàng tử buồn phiền ném con mèo xuống đất: "Đi, đi, đi, đừng đến làm phiền ta!"
Con mèo Ba Tư kêu meo meo hai tiếng về phía hắn ta, sau đó bỏ chạy nhanh như chớp.