Xuyên Nhanh Nữ Phụ Không Muốn Chết

Lục lão phu nhân tức giận đến mức nghiến răng thành tiếng chỉ vào Lục Mậu Điển. Giờ phút này, bà ấy như hiểu ra tất cả mọi chuyện, bà ấy vẫn không hiểu tại sao Bách thị lại muốn giết Nhạn Như, rốt cuộc tám năm trước các nàng có đụng chạm gì với nhau mà lại khiến Bách thị muốn ra tay ác độc như vậy, bà ấy nghĩ đến rất nhiều lý do, nhưng vẫn không thể tìm được một lời giải thích hợp lý, thậm chí còn tự hỏi mình có phải đang quá đa nghi rồi không. Vậy ra sự thật là Bách thị không giết Nhạn Như, hôm ngày giỗ Nhạn Như, bà ta còn sợ hãi chột dạ vì đã làm hại Gia Dục.

"Là ngươi, thì ra là ngươi! Nàng là muội muội ruột của ngươi đó!" Lục lão phu nhân lướt qua Bách thị đang bị dọa sợ.

Lục Minh Viễn đang hỗn loạn bắt được Bách thị yếu ớt, không còn chút sức lực, hắn nhìn bà ta với ánh mắt không thể tin nổi: "Nương, người?"

Bách thị run như cầy sấy, thì thào: "Ta không có giết người, Minh Viễn, nương không có giết người!"

Trái tim Lục Minh Viễn không khỏi chìm xuống, chìm mãi mà chẳng thấy đáy, rốt cuộc hắn là ai, nương hắn có bao nhiêu bí mật mà hắn không biết.

Lục Nhược Linh đang bồn chồn lo lắng nắm lấy tay Bách thị, cất giọng cao chói tai: "Nương, nương mau nói cho bọn họ biết nương và nhị thúc không có quan hệ như vậy đi, hai người không có yêu đương vụng trộm, bọn họ chỉ đang ngậm máu phun người thôi."

Lục Nhược Linh bị dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh, nàng ta là đích nữ đích tôn, đường đường chính chính là đích trưởng nữ đích tôn của Lục gia, nàng ta không phải là con gái của nhị thúc, sao nàng ta có thể là nữ tư sinh được chứ, nàng ta không phải!

Bách thị càng thêm run rẩy, xương cốt toàn thân như muốn nát tan thành từng mảnh.

“Ngươi là thứ lòng lang dạ sói, Nhạn Như là muội muội ruột của ngươi, từ nhỏ đã kính trọng ngươi, sao ngươi có thể ra tay được chứ!” Lục lão phu nhân lao đến trước mặt Lục Mậu Điển, đánh thật mạnh vào hắn ta.

Lục Mậu Điển không trốn tránh, trong mắt lóe lên sự ân hận và xấu hổ. Lục Nhạn Như từ nhỏ đã hiền lành, vô hại, mặc dù không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng cũng chưa bao giờ coi thường hắn ta là con thứ. Nếu có thể, hắn ta cũng không muốn giết nàng, nhưng nàng đã nhìn thấy. Nếu nàng không chết, hắn và Bách thị, còn có Lục Minh Viễn và Lục Nhược Linh, bọn họ không chết thì cũng mất nửa cái mạng, nên chỉ có thể lạnh lùng ra tay.

“Ngoại tổ mẫu đã sớm biết nương ta chết oan uổng rồi phải không?” A Ngư kéo chuyện đang nói lại, đây mới là điểm quan trọng: “Người vẫn luôn cho là đại cữu mẫu giết, người biết nương ta chết oan, nhưng vì thanh danh đích tôn, thanh danh Lục gia, nên người vẫn luôn bao che cho bà ta."

Giọng nói A Ngư vô cùng nhẹ, lại tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng, thân thể khẽ run lên, giống như chiếc lá trên cành rung rinh trong gió lạnh.

Giọng nói nhẹ bẫng đó lại giống như búa nặng ngàn cân, đập ba hồn sáu phách của Lục lão phu nhân rời khỏi thân thể, bà ất vẫn giữ nguyên tư thế đánh Lục Mậu Điển, khuôn mặt tức giận và cánh tay đang giơ ra đánh hung dữ cứng ngắc giữa không trung như bị dính thuật định thân.

Những người Lục gia đứng xung quanh cũng sững sờ, suy nghĩ một chút về những lời nói từ đến giờ, rồi lập tức hít một hơi thật sâu, bọn họ vừa kinh hãi vừa hoảng sợ nhìn Lục lão phu nhân, trong lòng lạnh lẽo từng cơn.

Lục lão phu nhân đã sớm biết Nhan Lục thị bị sát hại, có điều bà ấy không biết là Lục Mậu Điển ra tay, mà tưởng là Bách thị, nhưng bà ấy không nói gì cả, cũng không làm gì. Tại sao, đương nhiên là vì thanh danh của huynh muội Lục Minh Viễn. Trớ trêu thay, huynh muội ngoan ngoãn nghe lời Lục Minh Viễn lại không phải huyết mạch đích tôn, cũng chẳng có quan hệ huyết thống gì với Lục lão phu nhân.

Lục lão phu nhân nặng nề rùng mình một cái, trong lòng như có con thỏ đang nhảy nhót điên cuồng, làm cho cơ thịt trên mặt Lục lão phu nhân không ngừng run rẩy theo: "Không phải, Gia Dục, không phải như ngươi nghĩ đâu, ta... ta cũng vừa mới biết cách đây không lâu, ta còn chưa xác định, ta còn đang thu thập chứng cứ, ta đang điều tra."

Đúng, chính là như vậy, Lục lão phu nhân tự nhủ trong lòng, rồi cũng tin chắc đó là sự thật, bà ấy dần hết run, cơ thể có sức lực lại.

“A!” Lục Mậu Điển bị đánh đến phát quan và đầu tóc lộn xộn, bật ra một nụ cười chế nhạo trên khóe môi, vẻ mặt lộ ra vẻ ác độc tàn nhẫn: “Mẫu thân, người còn muốn giả vờ giả vịt đến khi nào nữa. Người đã biết cái chết của đại muội và Bách thị có quan hệ với nhau từ lâu, nhưng người vẫn cần đến Bách thị. Người cho rằng Bách thị đang hạ độc hại Gia Dục, nên người mới giả bộ không biết, xử lý Bách thị thì ai sẽ giúp người hạ độc hại chết Gia Dục đây."

Lục ma ma là người của hắn ta, Lục lão phu nhân không phải nương ruột của hắn ta, nên hắn ta phải cài tai mắt bên cạnh lão thái thái, tránh bà ấy giở trò quỷ quái. truyện tiên hiệp hay

Vào tháng tư, Lục lão phu nhân cho lui hết người bên cạnh, nói chuyện một mình với Lưu lang trung trong thời gian một chén trà, sau đó Lục ma ma còn phát hiện tiền riêng của bà ấy thiếu mất một vạn lượng, nên hắn ta bí mật chặn Lưu lang trung lại.

Hóa ra, Lục lão phu nhân đã biết Nhan Gia Dục trúng độc không ít, mà lại giả vờ như không biết. Trong nháy mắt, hắn ta đã đoán được kế hoạch của Lục lão phu nhân, bà ấy cũng muốn Nhan Gia Dục chết và từ bỏ vị trí làm thê.

Hắn ta vẫn luôn cảm thấy mình thật độc ác và tàn nhẫn, vì bảo vệ bản thân mà đã giết chết chính muội muội ruột thịt của mình. Nhưng bà ấy, vì tiền đồ của nhi tử, vì gia sản của Nhan thị, lại muốn độc chết cháu gái.

Từ giây phút đó hắn ta mới biết, Lục lão phu nhân cũng không kém hắn ta bao nhiêu. Vì vinh hoa phú quý, bà ấy sẵn sàng bỏ ngoại tôn nữ ruột thịt một tay mình nuôi lớn.

Vào tháng bảy, hắn ta lại biết được từ trong miệng Lục ma ma, Lục lão phu nhân đã nghi ngờ Bách thị có liên quan đến cái chết của Lục Nhạn Như, mà Lục lão phu nhân lại một lần giả câm giả điếc. Hắn ta cũng đoán ra ngay suy nghĩ của bà ấy. Sao có thể vì một nữ nhi đã chết nhiều năm làm hỏng tiền đồ của cháu trai. Nữ nhi và ngoại tôn nữ đều là người ngoài, mạng của các nàng còn kém xa tương lai quan trọng của cháu trai.

Lúc đó hắn ta đã nghĩ, chờ đến khi Lục lão phu nhân sắp chết, hắn ta phải nói toàn bộ sự thật cho bà ấy biết. Cả Lục Minh Viễn và Lục Nhược Linh đều không phải huyết mạch của bà ấy, huyết mạch cuối cùng của bà ấy đã tự bà ấy bỏ mặt đến chết. Biểu cảm của Lục lão phu nhân lúc ấy chắc chắn sẽ vô cùng đặc biệt. Giống như năm đó hắn ta biết di nương của mình bị Lục lão phu nhân làm cho bệnh chết. Đại ca ốm yếu, lão phu nhân lại không thể sinh được đứa con trai thứ hai, nên không thể không nhận nuôi hắn ta, vậy nên, di nương của hắn bệnh chết.

Đến ngày hôm nay, hắn ta đã không còn cơ hội trở mình nữa, nên hắn ta sẽ kéo Lục lão phu nhân cùng xuống địa ngục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui